Sau khi Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm rời khỏi nhà Tống Á Hiên. Dù cậu hỏi đi đâu nhiều lần, nhưng Lưu Diệu Văn không nói, thay vào đó, hắn ta đưa ra yêu cầu: "Một tháng này ngươi đi theo ta, không được phép qua lại với Tống Á Hiên, có biết chưa?"
"Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta qua lại với ai?"
"Vậy ngươi muốn lựa chọn cùng ta ngủ một lần?"
"Ngươi uy hiếp ta? "
Lưu Diệu Văn mỉm cười và đến gần Hạ Tuấn Lâm, nhưng không có chút ấm áp nào trong nụ cười đó. " Ngươi có sợ không?"
Hạ Tuấn Lâm: "..."
"Đây là yêu cầu cuối cùng. Đừng có được nước lấn tới."
Thực ra, thời gian này Hạ Tuấn Lâm cũng muốn giữ khoảng cách với Tống Á Hiên.
Các tuyến của cậu đêm qua bị người kia cắt, giờ vẫn còn đau.
Lưu Diệu Văn nhún vai, không đáp lại lời nói của cậu.
Hạ Tuấn Lâm có chết cũng không nghĩ đến, Lưu Diệu Văn đưa cậu đến chỗ đấm bốc.
"Tại sao ngươi đưa ta đến đây?"
Lưu Diệu Văn nhướng mày. "Ngươi sợ cái gì. Ta cũng đâu có đánh ngươi."
Hạ Tuấn Lâm trong lòng có chút bất an, nhưng ngoài miệng vẫn hung hăng nói: "Ta hỏi ngươi đến đây làm gì? Ai sợ?"
Lưu Diệu Văn kéo cậu đến phòng thay đồ và đưa cho cậu một tấm thẻ.
"Lấy đồ cho ta"
Hạ Tuấn Lâm chân tay luống cuống nhận tấm thẻ, tuy rằng cậu đã chạm được vào nó, nhưng chiếc thẻ vẫn yêu thương mặt đất hơn cậu.
Tấm thẻ bắn lại đến chỗ Lưu Diệu Văn.
Hắn không liếc nhìn nó, nhặt lại lên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nua-nam-sua-kich-ban-toi-qua-met-moi-roi/233645/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.