Hôm sau Tiểu Lạc tới đúng giờ trưa. Hứa Kinh Trập sáng đi tập gym, lúc về vừa hay gặp cô ở sân ngoài biệt thự.
“Thầy Hứa,” Tiểu Lạc chào anh, nhiệt tình hỏi, “Có mệt không ạ?”
Hứa Kinh Trập cảm thấy ở trong giới này, có thể đối xử với ai cũng như người một nhà mà bản thân còn không chút ngại ngùng gì thì ở một mức độ nào đấy cũng có thể tính là giỏi. Cách anh nhìn nhận nhiều chuyện đều rất bình thường, không mang theo thành kiến, thế nên sự “ý tứ” này của anh được rất nhiều người yêu quý.
“Tôi cũng không tập nặng lắm đâu.” Hứa Kinh Trập hòa nhã đáp, “Em đã ăn gì chưa? Lát nữa dì bảo mẫu có nấu cơm đấy, em muốn ăn cùng không?”
Tiểu Lạc nhìn anh chăm chú. Cô nhỏ này thật ra cũng rất xinh xẻo, nhan sắc sau khi trang điểm thậm chí còn đạt tiêu chuẩn để được ra mắt. Hứa Kinh Trập có chút suy tính, thậm chí còn định hỏi xem cô đã ký hợp đồng quản lý với bên nào chưa.
“Thầy Hứa ơi, anh đẹp thật đó.” Tiểu Lạc bỗng bảo, “Em nhìn cái khuôn mặt kia của anh em bao năm rồi, cứ luôn thấy chẳng ai đẹp được bằng ổng. Nhưng anh lại không giống, anh đẹp theo một kiểu khác ý.”
Hứa Kinh Trập bị cách cô miêu tả chọc cho bật cười. Ánh mắt Tiểu Lạc lúc nhìn anh rất sạch sẽ, điểm này giống Lương Ngư đến lạ, nhưng cũng không sạch sẽ tới mức không có chút cảm xúc nào. Trong mắt cô còn mang theo sự yêu thương đầy hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nghia/2431212/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.