Người ta nói Đài Gia Cầm nhiều tiền lắm của, tổ chương trình “Hôm nay đã ngủ chung chưa?” thậm chí còn được phân cho xe chuyên dụng để thu xếp đồng thời cho cả khách mời và camera-man, có thể đi theo quay hết những tương tác trong cả quá trình.
Sáng lúc Hứa Kinh Trập thức giấc thì Lương Ngư cũng dậy theo. Hắn gắt ngủ vô cùng nhưng nín nhịn không cáu kỉnh với Hứa Kinh Trập, tự mình đi tắm rửa. Hứa Kinh Trập vừa đánh răng vừa thầm hâm mộ hắn thân hình đẹp, nhiệt lượng dồi dào, tinh lực sung mãn. Lại nghĩ về mình….. Anh nhổ kem đánh răng rồi thở dài.
Rửa mặt xong thì đúng lúc Lương Ngư đi ra. Tóc hắn còn chưa sấy, đứng trước gương cạo râu. Con người hắn bộp chộp, động tác cạo râu cũng không được nhẹ nhàng nhưng sự hờ hững ấy lại rất nam tính. Hứa Kinh Trập nhìn hắn một lúc. Lương Ngư lướt thấy qua tấm gương, hỏi: “Nhìn gì thế?”
Hứa Kinh Trập: “Em nhớ từng có đạo diễn quay khung cảnh này của anh.”
Lương Ngư: “Chính bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh, là đạo diễn Kiều, quay anh cạo râu 30 lần.” Hắn rửa sạch dao cạo râu, bôi xong dung dịch sau khi cạo rồi bảo, “Dở hơi, da cằm cũng bị cạo sạch.”
Lúc Hứa Kinh Trập vào phòng để đồ chọn quần áo thì Lương Ngư theo làm tham mưu. Hắn trước tiên lấy ra vài bộ đồ muốn để đối phương mặc rồi kêu Hứa Kinh Trập thử từng bộ, thử hết Lương Ngư mới quyết định xem chọn bộ nào.
Thay tới bộ thứ ba thì Lương Ngư cuối cùng cũng vừa ý, đập bảng nói: “Bộ này đi.”
Hứa Kinh Trập cúi đầu nhìn thử. Quần lửng màu vàng nhạt để lộ mắt cá chân. Áo sơ mi chắp vá màu có chút oversize, dù gần đây Hứa Kinh Trập có mập lên một tẹo nhưng mặc vẫn rất rộng. Lương Ngư tự thay đồ, cũng tông màu từa tựa nhưng kiểu dáng không giống. Quần là dáng thể thao, phía trên là áo hoodie chắp vá màu có kèm mũ nối liền với thiết kế cường điệu.
“Anh có cái này cho em.” Lương Ngư nói. Hắn lục dưới đáy ngăn tủ, bên trong có rất nhiều đồ mới mang về từ Paris. Hắn lôi ra một chiếc hộp rồi mở nắp, trong đó là chiếc đồng hồ đeo tay mà lúc trước Hứa Kinh Trập từng đeo.
Lương Ngư lấy đồng hồ ra, đeo lên cổ tay Hứa Kinh Trập. Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, dây đồng hồ lần này không ngắn không dài, vừa khít.
“Anh cho sửa lại một chút.” Lương Ngư nắm lấy cổ tay anh. Hắn ngắm nghía một hồi rồi không kiềm được mà mỉm cười: “Rất hợp với em.”
Trên tay Hứa Kinh Trập hiện tại có trứng bồ câu, lại có thêm đồng hồ, nói thật lòng thì trông rất phú quý. Thẩm mỹ của Lương Ngư chọn trang phục thời trang vẫn còn ổn, lựa trang sức với đồng hồ hàng hiệu lại hơi kém. Bất luận có thế nào, kiểu gì cũng muốn kim cương vừa to vừa nhiều, đủ lấp lánh mới được.
Vì phải đi chụp ảnh tạp chí nên xe của tổ chương trình đã đợi sẵn bên ngoài. Lương Ngư cùng Hứa Kinh Trập vào ghế sau, vừa cúi đầu thì một chiếc ống kính cực đại đã chĩa vào mặt hai người.
Hứa Kinh Trập: “……..”
Hôm nay do Chu Hiểu Hiểu tháp tùng. Cô tới từ rất sớm, máy quay không quay cô nên cô nhỏ trợ lý thoải mái ngồi ở hàng cuối cùng lướt điện thoại. Chờ Hứa Kinh Trập lên xe rồi cô mới lên phía trước, nói một lượt cho anh biết lịch trình ngày hôm nay.
“Chụp tổng cộng hai phong cách, trang phục hiện đại và trang phục cổ trang. Ảnh chụp riêng XX, ảnh hai người ZZ, còn có ảnh tập thể VV. Nhiếp ảnh gia là Dương Đại,” Chu Hiểu Hiểu nói tới đây thì ngừng lại. Cô ngầm liếc Lương Ngư một cái, nói, “Thầy Lương lúc trước từng hợp tác với anh ta.”
Dương Đại rất có tiếng trong giới nhiếp ảnh gia tạp chí. Anh ta từng chụp cho Lương Ngư không ít bìa cá nhân, cũng đã đạt được không ít giải xuất sắc năm. Fan của Lương Ngư thường nói chỉ mình Dương Đại mới có thể chụp được mặt gợi cảm nhất của Lương Ngư.
Lúc Hứa Kinh Trập đọc tài liệu, thấy câu giới thiệu này thì khựng lại một chốc. Anh ngẩng lên nhìn Lương Ngư. Người kia hai tay đặt trên bàn phím điện thoại trả lời tin nhắn, không biết đang cãi nhau với ai, nét mặt không tốt lắm.
Chu Hiểu Hiểu rất chu đáo lấy ra mấy bức ảnh bìa cá nhân của Lương Ngư đưa cho Hứa Kinh Trập xem.
Có vài bức hình mà góc chụp quả thật không giống thông thường, đặc biệt là một tấm mà Lương Ngư gần như để trần nửa người, một tấm voan trắng rủ xuống từ phần thân trên của hắn. Hắn cúi đầu nhìn vào ống kính, một tay vuốt tóc mái, để lộ dây trang sức đeo trán bằng đá quý đỏ rực.
Bức hình này năm ấy xếp hạng Top 1 các ảnh bìa tạp chí, số phiếu bầu vượt xa vị trí thứ hai. Hứa Kinh Trập ngắm một lúc lâu rồi để bức hình lên trên cùng.
Camera-man của chương trình thực tế rõ ràng rất hiểu biết, chuyển ống kính quay đặc tả bức ảnh bìa kia, sau đó lại quay nét mặt của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư.
Lương Ngư vừa trả lời tin nhắn xong. Hắn cũng nhìn thấy bức ảnh bìa tạp chí đấy, thuận miệng hỏi: “Dương Đại?”
Hứa Kinh Trập gật đầu, hỏi: “Đấy là tên thật của anh ta hay là nghệ danh?”
Hứa Kinh Trập liếc ống kính máy quay. Anh có chút cạn lời, nhỏ giọng hỏi: “Nói người ta như vậy không hay lắm nhỉ?”
Lương Ngư: “Anh rất thân với anh ta, không sao đâu.” Hắn hỏi Chu Hiểu Hiểu lấy bộ tài liệu chụp hình, xem một lúc mới ngộ ra, “Anh ta chụp hình cho em à?”
Hứa Kinh Trập “Ừ” một tiếng. Anh cũng không rõ giọng điệu của mình như thế nào, lật mấy tấm hình kia của Lương Ngư rồi bảo: “Anh ta chụp hình cho anh rất đẹp.”
Lương Ngư nhướn mày. Hắn gác tay ra sau đầu gọi Hứa Kinh Trập: “Ê.”
Hứa Kinh Trập: “?”
Lương Ngư hất cằm, bảo: “Em nhìn gương mặt này của anh.”
Hứa Kinh Trập chăm chú ngắm nghía hắn một lượt, không rõ nguyên do: “Sao thế?”
Lương Ngư nghiêm túc nói: “Không phải anh ta chụp hình đẹp cho anh mà là anh vốn đã đẹp rồi, hiểu chưa hả?”
Lần này đoàn làm phim “Nước biếc” tụ họp lại, nhóm diễn viên rất phấn khởi. La Dao Duệ sau khi biết Hứa Kinh Trập và Lương Ngư nhận lời tham gia chương trình thực tế thì phản ứng còn tích cực hơn cả hai nhân vật chính.
“Em nhớ chương trình nay của anh quay được sáu tập thì sẽ chiếu?” Cô hỏi, “Sau đó vừa quay vừa chiếu?”
Hứa Kinh Trập: “Hẳn là vậy, có điều cũng không rõ phải bao lâu mới chiếu nữa. Anh cảm thấy mỗi ngày một tập thì sao đủ cảnh quay được?”
La Dao Duệ từng tham gia chương trình thực tế rồi. Cô cười tới suýt ngất: “Lời này của anh bọn họ đều sẽ thu âm lại đấy. Tính háo thắng của PD với biên tập mà trỗi dậy là lập tức chỉnh sống anh ngay.” Tay cô chỉ chỉ bên cạnh mặt Hứa Kinh Trập, “Ở đây tới lúc đó sẽ ghép cho anh một câu, “Thầy Hứa đừng xem thường tụi tôi”.”. Truyện Dị Giới
Hứa Kinh Trập 囧. Anh còn thật sự quay qua hỏi camera-man: “Mấy anh sẽ cắt ghép sao?”
Camera-man cười không nói, ống kính máy quay rất phối hợp mà lia lên lia xuống. Hứa Kinh Trập bèn ngượng ngùng thì thầm bảo: “Mấy vị giơ cao đánh khẽ nhé.”
Chương trình thực tế của ngôi sao thường sẽ mời ít bạn bè tới tham gia chung, coi như tăng lượng quảng cáo mà không phải tốn tiền, chia sẻ sự quan tâm của khán giả để đôi bên cùng có lợi. Lần này Lương Ngư theo Hứa Kinh Trập tới chụp ảnh tạp chí cũng có tính chất tương tự như vậy. Trương Mạn thật sự rất có đầu óc. Làm vậy ngang với việc làm marketing hai lần cho “Nước biếc”, một phần tiền được hai con ngỗng. Dương Kiệt Thụy không có khôn khéo được như cô.
Đương nhiên về sau Dương Kiệt Thụy biết chuyện chắc chắn là tức tới sôi máu. Anh ta gọi điện thoại cho Lương Ngư, gọi tới cuộc thứ năm thì đầu bên kia mới bắt máy.
“Cậu không đeo mic chứ?” Dương Kiệt Thụy hỏi, “Tìm chỗ nào vắng vẻ, chúng ta nói chuyện công việc.”
Lương Ngư không hề nghe lời anh ta: “Tiếp tới đây tôi chẳng có công việc gì cả. Phim nghệ thuật là lịch trình của nửa cuối năm.”
Bộ phim nghệ thuật đó hợp tác với đạo diễn nổi tiếng Hollywood, chuẩn bị đi tranh giải Oscar, gần như là hạng mục quan trọng nhất nửa cuối năm của Lương Ngư.
Dương Kiệt Thụy biết hắn không chịu nghe dạy dỗ, chẳng cách nào khác, chỉ đành bảo: “Cho dù là chương trình thực tế cũng không cần thực đến thế chứ. Kịch bản đâu? Đài Gia Cầm không đưa kịch bản cho hai người à? Bọn họ tính làm cái gì?”
Ánh mắt của Lương Ngư dán chặt về phía bên kia studio. Hứa Kinh Trập vừa thay đồ xong, đang tạo dáng theo yêu cầu của Dương Đại. Hắn híp mắt nhìn một lúc, nói: “Tôi đang bận, không có công việc gì kiếm được nhiều tiền thì đừng gọi cho tôi.”
Dương Kiệt Thụy không hề cam lòng. Anh ta kiên trì nói tiếp: “Hai người đi chụp ảnh bìa đôi! Xazzar cũng liên hệ với bọn tôi rồi. Chúng ta đàm phán giá cả trước, không để cơ hội cho bên Trương Mạn!”
Lương Ngư nghe thấy bảo chụp ảnh bìa đôi thì không vội cúp máy. Hắn thong thả hỏi: “Bọn họ chụp đẹp chứ?”
Dương Kiệt Thụy thề thốt: “Sao lại không đẹp được chứ. Tôi bảo bọn họ tìm nhiếp ảnh gia tốt nhất trong ngành cho mấy cậu. Từ hóa trang, trang phục tới biên tập, tất cả đều phải là sự kết hợp cao cấp, xa xỉ! Chuyện như này không thể để Trương Mạn hút máu chúng ta được! Tôi phải hút lại máu cô ta!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]