Trên đường muôn vàn cảnh sắc tuyệt đẹp không thốt nên lời. Tóm lại Tô Bạch nhìn thế giới trong lành trước mắt, tâm trạng vô cùng tốt. Nàng nằm trên lưng Miêu Miêu, bắt đầu nói thầm: “Miêu Miêu, chỉ cần chúng ta leo qua mấy ngọn núi này, qua mấy con sông, xuyên qua mấy rừng cây chính là một thế giới lừa gạt người rồi!”
Miêu Miêu không để ý tới nàng, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Bạch lại sờ ngân phiếu trong ngực, cảm giác khoái trá thỏa mãn, đợi nàng giết được tên Vương gia, nàng có thể dẫn theo Miêu Miêu và Cẩu Đản, mở một tiệm bánh bao, mua ba miếng đất, một mảnh ruộng trồng lúa, một mảnh trồng rau, còn một mảnh nuôi gà. Tương lai thật tốt đẹp!
Cho nên nàng phải nhanh chóng giết tên nam nhân kia, báo thù cho nữ phụ, cũng không thấy cảm thấy hổ thẹn và vô ích vì chiếm dụng thân thể nàng.
Con đường khá dài nhưng Miêu Miêu đang chạy như điên nên đã từ từ rút ngắn khoảng cách. Hai bên đường, rừng cây dần thưa thớt, đường lớn rộng rãi từ từ xuất hiện trước mặt Tô Bạch. Trên đường thỉnh thoảng còn có vài ba người đi đi lại lại.
Tô Bạch leo xuống khỏi người Miêu Miêu, tay ôm chặt đầu Miêu Miêu, một người một sói đứng lại ở ven đường.
Phút chốc, có một người đi qua.
Tô Bạch mỉm cười chào.
“A…………..sói, sói, sói……..” Con sói còn chưa làm gì người kia, người kia đã hôn mê bất tỉnh.
Tô Bạch đen mặt, mắt nhìn Miêu Miêu, cau mày. Ừm, hình như nàng nghĩ ra cách gì đó.
Nàng đột nhiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nga-nu-chinh-cu-tuyet-lam-vat-hy-sinh/178785/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.