Nước giếng…. Tô Bạch đứng lên, lau khô nước mắt, ánh mắt nháy mắt trở nên kiên định, đi thẳng tới trước người Lâm Nhất Trinh, vội la lên: “Lâm cô nương, ta đã hôn mê mấy ngày rồi?”
Lâm Nhất Trinh cười một tiếng, gương mặt trong sáng thẳng thắn nói: “Cô nương hôn mê vẻn vẹn ba ngày, nếu ta đoán không sai, cô nương là vì nước trong giếng Hoàng thất Lăng quốc nên mới gấp gáp đúng không?”
Tô Bạch quay đầu lo lắng nhìn Miêu Miêu, trong mắt lo lắng không nhìn sót cái gì: “Đúng, ta nhất định phải lấy nước trong giếng cho Miêu Miêu uống.”
Lâm Nhất Trinh hiểu rõ, cười an ủi: “Cô nương thả lỏng mình một chút, địa hình nơi này ta cũng có chút quen thuộc, chúng ta cách Lăng quốc cũng không xa. Nếu đi ngựa, không quá ba ngày sẽ đến.”
Ba ngày, nếu nàng nhớ không lầm, ngày nàng và Ngũ Hoàng tử chia cắt, còn cách nhật thực vừa vặn một tuần nữa.
Bây giờ nàng hôn mê mất ba ngày, thúc ngựa chạy mất ba ngày, vậy nàng chỉ còn lại một ngày để chuẩn bị.
“Không còn kịp rồi, bây giờ chúng ta xuất phát! Không biết xung quanh đây có trấn nào không, ta cũng cần mua ngựa.” Tô Bạch mặt mày nôn nóng.
Vốn là nàng có thể cưỡi Miêu Miêu đi, nhưng nàng đã đảm bảo với Miêu Miêu sẽ không cưỡi nó nữa, cho nên giờ nàng cần mua một con ngựa. Vả lại Miêu Miêu vì nàng bị thương càng không thể để cho nó hao tổn sức khỏe!
Lâm Nhất Trinh cười sảng khoái với nàng, phóng khoáng nói: “Cô nương cần gì đi tìm ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nga-nu-chinh-cu-tuyet-lam-vat-hy-sinh/1573434/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.