Chương trước
Chương sau
Dược La Cát Linh gật đầu đồng ý với suy nghĩ của A Bố Tư La Nhĩ, ông ta quay sang nói: “ Mấy năm nay khí hậu ngày càng khắc nghiệt, đã ba năm liên tiếp xảy ra bão tuyết rồi. Nếu tình hình này còn tiếp tục diễn ra thì ta chỉ e đến sang năm thôi chúng ta cũng không thể trụ được mất. Ta nghĩ rằng chúng ta cần phải tìm một con đường lùi phòng hậu sự mới được”

A Bố Tư La Nhĩ cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của Khả Hãn. Nếu nói về đường lùi, thì đơn giản nhất chính là dời về phía nam, đầu nhập vào Đại Đường. Nhưng phương án này chỉ là phương án vạn bất đắc dĩ cuối cùng mà thôi. Dược La Cát Linh nói những lời đó vào lúc này cũng chỉ là lo xa mà thôi. Điều mà A Bố Tư La Nhĩ lo lắn nhất vào lúc này chính là việc Hiệt Kiền Già Tư có thể phát binh tấn công bọn họ vào đầu mùa xuân. Đây mới là việc cấp bách lúc này, nghĩ vậy ông ta liền vội vàng nói: “ Khả Hãn, thần rất lo lắng về khả năng Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý sẽ phát binh tấn công chúng ta bất cứ lúc nào. Có lẽ chúng ta nên có sự chuẩn bị một chút cũng không thừa. Ví dụ như lợi dụng lúc ngày đông rảnh rỗi chúng ta cho các thanh niên tiến hành thao luyện vừa rèn thân thể vừa rèn kĩ năng chiến đấu”

Dược La Cát Linh bỗng nhiên nhìn về phương trời xa xa cười nói: “ Có lẽ ngươi nói đúng, hiện tại chúng ta đang có điều kiện luyện binh rất tốt mà”

Nói xong, ông ta giục ngựa chạy về hướng phương nam, từ phía xa xa đã nghe thấy tiếng hò hét vui mừng : “ Nhanh lên, đi gọi mọi người ra ngoài thành chuyển đồ vào trong đi, cứu tinh của chúng ta đã tới rồi”

A Bố Tư La Nhĩ cũng đã nhìn thấy, trên cánh đồng tuyết rộng mênh mông, ở phía xa xa kia đã xuất hiện một hắc tuyền dài dài. Đó chính là Đường quân vận chuyển vật tư đến giúp họ. A Bố Tư La Nhĩ vô cùng vui mừng, hô to lên một tiếng, rồi quay ngựa chạy vào bên trong thành.

Trên cánh đồng tuyết trắng mịt mờ, một đội vận chuyển quy mô lớn với mấy ngàn chiếc xe ngựa đang thẳng tiến tới Khả Đôn thành. Đây chính là đội đường quân làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực cùng các vật tư quân sự, trải qua gần một tháng hành trình, cuối cùng họ cũng tới được đô thành của Đông Hồi Hột. Khả Đôn thành sôi trào sung sướng, mấy nghìn con người từ trong thành ùa ra, bọn họ chạy đi đón Đường quân còn đang cách đó hơn ba dặm.

Đúng như những người Đông Hồi Hột suy đoán, việc những trận bão tuyết liên tục ập xuống đã gây rất nhiều áp lực cho Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Mấy chục vạn nạn dân du mục từ khắp các nơi đổ về tị nạn ở xung quanh đô thành. Vô số những lều trướng được dựng lên, nhìn không cả có giới hạn nữa rồi. Và dĩ nhiên trong hoàn cảnh hiện tại những người dân tị nạn này phải sống trong cảnh không có lương thực, không có trà sữa, không có muối, tất cả sống lay lắt, dựa vào chút thịt khô mà họ đã tích trữ từ mùa trước để sống cầm cự qua mùa đông này. Tất cả đều hy vọng Khả Hãn sẽ ra tay cứu vớt cuộc sống cho họ, hy vọng rằng việc kết minh với Đại Thực cũng sẽ đem laị kết quả giống như kết minh với Đại Đường lúc trước. Bọn họ được viện trợ lương thực cùng lá trà. Tuy Tể tướng Giang Mộ Hạ Đạt Kiền đã hứa chắc chắn triều đình sẽ cứu vớt họ nhưng đên bây giờ những nạn dân này thật sự thấy thất vọng. Bọn họ không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp nào cả. Quân lương trong thành cũng chẳng còn thừa nhiều lắm. Mà đó là quân lương, triều đình sẽ không đem nó để cứu vớt bất cứ kẻ nào đâu, những người dân du mục chỉ có thể dựa vào chính mình để sống qua mùa đông này thôi.

Không chỉ có các nạn dân du mục thất vọng về Khả Hãn Hiệt Kiền Già Tư mà ngay cả giới quý tộc Hồi hột cũng tràn đầy sự bất mãn và oán trách đối với ông ta. Quả thật là Hiệt Kiền Già Tư đã bị đám thương nhân Túc Đặc mà Ma Ni Giáo xúi giục mà đoạn tuyệt quan hệ với Đại Đường, từ đó mà dẫn tới hậu quả tồi tệ như ngày hôm nay. Vốn cứ hy vọng rằng sau khi kết minh, đầu nhập về phía Đại Thực thì bọn họ sẽ nhận được sự trợ giúp của đại quốc phương tây này, nhưng giờ đây ngay cả một kiện hàng cũng không có. Mà đám thương nhân Túc Đặc kia cũng bó tay không cách nào để vận chuyển vật tư từ tây phương về Hồi Hột được. Trong khi bản thân Hồi Hột lại rất phụ thuộc, ỷ lại vào bên ngoài cho nên tình hình này khiến cho Hồi Hột nhanh chóng lâm vào đói nghèo.

Sự bất mãn với Hiệt Kiền Già Tư đã lan rộng ra cả bầu trời Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Các quý tộc và quan viên Hồi Hột bắt đầu tụ họp nhau lại, cùng thương nghị để tìm ra đối sách. Cũng cùng lúc này, phe Ma Ni Giáo và đám thương nhân Túc Đặc cùng một bộ phận tướng lĩnh cũng đang họp hội nghị bàn phương án giải quyết tình thế. Vậy là dần dần ngay trong nội bộ Tây Hồi Hột lại chia ra làm hai phe nhóm đối lập. Tình hình biến động như vậy mà Tây Hồi Hột Khả Hãn Hiệt Kiền Già Tư vốn là người ở giữa trong thế đối lập giữa hai phe nhóm ấy lại vẫn mơ mơ màng màng. Dường như ông ta chẳng biết tí gì về những nguy cơ đnag diễn ra cả, hoặc có thể biết nhưng ông ta thờ ơ không thèm quan tâm.

Giữa trưa, Tô Nhĩ Mạn với vẻ mặt lo âu đi tìm Tể tướng Giang Mộ Hạ Đạt Kiền. Nếu như muốn tìm ở Hồi Hột lúc này, một người thất vọng nhất đối với Hiệt Kiền Già Tư thì người đó không ai khác mà chính là Tô Nhĩ Mạn. Đúng là chính một tay Tô Nhĩ Mạn đã đạo diễn tất cả để Hiệt Kiền Già Tư lên ngôi vị Khả Hãn thay cho Trung Trinh Khả Hãn. Tô Nhĩ Mạn vốn hy vọng, sau khi Hiệt Kiền Già Tư lên ngôi sẽ thực hiện những điều mà ông ta đã từng cam kết là xuôi nam tấn công Bắc Đình, hay tấn công Trung Nguyên. Nhưng kết quả thì sao chứ. Hiệt Kiền Già Tư chẳng làm gì cả. Vì thế mà Tô Nhĩ Mạn rất bất mãn, ức chế. Từ khi Hiệt Kiền Già Tư lên ngôi đến nay đã được gần một năm rồi, nhưng ông ta đã làm được gì chứ? Không gì cả ngoài rượu và gái. Còn việc bất ngờ phái binh đi đối phó với Đường quân chặn đánh các thương đội cũng chỉ là do tức giận nhất thời, khi tâm huyết sôi trào mà thôi. Và sau lần bị Đường quân đánh bại đó, ông ta cũng chẳng ngó ngàng tới hay đòi báo thù gì cả. Trước việc Hiệt Kiền Già Tư hoang dâm, suy đồi, bỏ mặc chính sự, Tô Nhĩ Mạn nghiến răng nghiến lợi tức giận, tiền đồ của vị quốc sư này đang bị chính Hiệt Kiền Già Tư hủy diệt. Hiện tại đám thương nhân Túc Đặc kia không thể nào mà vượt qua tuyến phong tỏa của Đường quân ở Di Bá Hải để vận chuyển lương thực vật tư từ tây phương tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý được. Mà Tô Nhĩ Mạn lại còn nghe tin Tát Mã Nhĩ Hãn, Bố Cáp Lạp đã nghiêm cấm không cho vận chuyển vật tư về phía tây nữa. Hay nói thẳng ra thì Đại Thực chính là không cho phép vận chuyển lương thực vật tư sang Hồi Hột nữa. Tô Nhĩ Mạn mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra ở Ba Cách Đạt nhưng ông ta hiểu rằng những động thái trên chính là lời cảnh cáo của Ba Cách Đạt vơi Hồi Hột. Điều này cũng gây cho Tô Nhĩ Mạn sự bất mãn nghiêm trọng. Nhưng trong sự bất mãn ấy Tô Nhĩ Mạn cũng đang lo âu, bất an. Bản thân ông ta tự hiểu rằng, nếu như ông ta cứ khoanh tay đứng nhìn, không tạo ra sự thay đổi, thì chính ông ta sẽ là người chịu sự trừng phạt nặng nề nhất từ Ba Cách Đạt.

Tô Nhĩ Mạn đứng chờ đợi cả nửa ngày ở trước phủ của Giang Mộ Hạ Kiền Đạt, mới được một gã người hầu dẫn vào trong phủ. Tô Nhĩ Mạn biết rằng Giang Mộ Hạ Đạt Kiền cũng chẳng ưa gì mà thậm chí còn cực kỳ bất mãn với ông ta. Nhưng tình thế đã đến nước này cũng không còn cách nào khác. Muốn thực hiện kế hoạch của mình, Tô Nhĩ Mạn buộc lòng phải hạ mình tới cầu xin Tể tướng giúp đỡ.

Giang Mộ Hạ Đạt Kiền năm nay chừng năm mươi tuổi. Ông ta từng nhậm chức Thứ tướng dưới thời của Đăng Lợi Khả Hãn, cho nên có kinh nghiệm tham chính phong phú. Bởi vì Giang Mộ Hạ Đạt Kiền có quan hệ thân cận với Đăng Lợi Khả Hãn cho nên sau khi vị Khả Hãn này bị giết ông ta cũng bị bãi miễn tất cả mọi chức vụ, chỉ quanh quẩn ở trong nhà. Mãi cho đến khi Hiệt Kiền Già Tư lên ngôi, vị tân Khả Hãn này nhất thời không tìm được người nào thích hợp để làm Tể tướng cả, cho nên Hiệt Kiền Già Tư liền mời Giang Mộ Hạ Đạt Kiền xuất môn ra làm Tể tướng Hồi Hột. Trên thực tế Hiệt Kiền Già Tư chẳng quan tâm gì đến việc chính sự trong nước, cho nên tất cả mọi chính vụ của Hồi Hột đều do một mình Giang Mộ Hạ Đạt Kiền xử lý.
Khi nghe tin Tô Nhĩ Mạn cầu kiến, trong lòng Giang Mộ Hạ Đạt Kiền thực sự cảm thấy bất ngờ. Mặc dù ông ta có ác cảm và có thâm thù với Tô Nhĩ Mạn trong việc Hồi Hột tuyệt giao với Đại Đường. Nhưng ông ta vẫn muốn gặp con người Tô Nhĩ Mạn. Giang Mộ Hạ Đạt Kiền đang muốn biết trước mắt ở Hồi Hột rốt cuộc là đang xảy ra nguy cơ gì và cái tên người Ba Tư lại có chủ ý gì nữa đây.
“ Tô Nhĩ Mạn tham kiến Tể tướng” Tô Nhĩ Mạn binh thường ngạo mạn, chỉ có người khác cúi lạy ông ta, vậy mà hôm nay ông ta lại cúi mình cùng kính thi lễ với Giang Mộ Hạ Đạt Kiền.

“ Quốc sư không nên khách khí như vậy. Quốc sư đến phủ của ta thật là một sự vinh hạnh lắm rồi” Giọng điệu của Giang Mộ Hạ Đạt Kiền rất xã giao, khách sáo. Ông ta khoát tay áo mời Tô Nhĩ Mạn ngồi xuống, rồi sai người rót trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.