Chương trước
Chương sau
Thị nữ bên cạnh của nàng đột nhiên chỉ vào một chuỗi đèn lồng xuất hiện từ xa la lớn.

“ Hắn thật sự đã trở lại.”
Thôi Ninh kéo váy chạy xuống bậc thang, chưa chạy được vài bước lại có chút do dự, tự mình chạy tới, người khác biết có thể nghị luận sau lưng nàng không.

Nàng nghĩ nghĩ, gỡ một cây trâm trên đầu xuống giao cho thiếp thân cung nữ, nói:
“ Ngươi đưa nó giao cho bệ hạ, không cần nói gì cả.”

Đoàn người cầm đèn lồng kia đúng là Trương Hoán đang đi tới, hắn bôn ba bên ngoài một ngày trời, quả thực rất mệt mỏi, thấy đêm đã khuya liền quay về cung nghỉ ngơi. Đi qua một cây cầu, An Trung Thuận đột nhiên bẩm báo từ bên ngoài cửa sổ xe:
“ Bệ hạ, Nguyên Phi nương nương đưa cho người một cây trâm.”
Cây trâm? Trương Hoán hơi kinh ngạc, Ninh Nhi đưa cho hắn cây trâm làm gì! Hắn tiện tay cầm lấy, quả nhiên là vật sở hữu của Thôi Ninh, sau đó hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thị nữ thiết thân của Thôi Ninh đứng bên ngoài xe, liền hỏi nàng:
“ Nguyên Phi có chuyển lời gì cho ta không?”

Thị nữ cuống quít thi lễ:
“ Nương nương không nói gì.”

Trương Hoán trầm ngâm một lát, chẫm rãi hiểu ra, Thôi Ninh muốn đêm nay mình tới chỗ nàng. Hắn cười cười nói:
“ Ngươi về nói lại với Nguyên Phi, trẫm đã hiểu.”

Thị nữ lên tiếng, xoay người liền vội vàng chạy đi, Trương Hoán nhìn chằm chằm thân ảnh nàng biến mất, lại nhìn nhìn cây trâm trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng mỉm cười hiểu ý, Thôi Ninh đang sử dụng một chút thủ đoạn, thật làm cho hắn yêu mến.

Dựa theo thói quen bình thường, hắn luôn tới chỗ Bùi Oánh ăn cơm tối trước, sau đó mới quyết định nghỉ đêm tại đâu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn vừa đi vào tẩm cung Bùi Oánh, Bùi Oánh đã sớm ra đón, phía sau nàng còn có Hàn Quốc Công chúa Lý Tố, nàng liền tiến lên thi lễ với Trương Hoán:
“ Lý Tố tham kiến hoàng huynh.”

Trương Hoán khoát khoát tay, cười ha ha nói:
“ Trẫm nghe nói ngươi bình an trở về, nội tâm vô cùng thoải mái, đêm nay trẫm muốn uống một chút rượu, ăn mừng một chút.”

“ Hoàng thượng lại đang kiếm cớ uống rượu.”
Bùi Oánh tỏ vẻ mất hứng, nhưng cũng chỉ một lát, sau đó nàng cũng không nhịn được cười.
“ Vậy uống ít một chút, nô tì giúp hoàng thượng hâm nóng rượu.”

“ Chờ một chút.”
Trương Hoán giữ nàng lại cười nói:
“ Hay là gọi mọi người đến cùng nhau uống một chén, được không?”

“ Ngày mai mọi người sẽ cùng nhau uống rượu. Hiện tại các nàng đều đang học dệt vải, rất hào hứng, nhất là Bình Bình. Ngô tú nương là người quen biết cũ của nàng, cho tới bây giờ cũng không chịu ngồi yên, đang rất chăm chú học dệt vải sa mỏng.”
Bùi Oánh lắc đầu cười nói.

“ Tiểu muội sẽ không quấy rầy hoàng huynh uống rượu.”
Lý Tố lại thi lễ một cái, muốn cáo từ.

“ Hoàng tẩu.”
Lý Tố mặt đột nhiên ửng hồng, nói nhỏ bên tai Bùi Oánh.
“ Vừa rồi chuyện kia nhất định không được nói ra.”

“ Ta biết rồi, ngươi mau đi đi.”
Bùi Oánh mập mờ nhìn nàng nháy mắt mấy cái. Lý Tố mặt đỏ bừng xoay người rời đi.

Trương Hoán cười cười, nhưng không hỏi kỹ, hắn đi vào ngồi xuống, Bùi Oánh gọi một bàn thức ăn, cùng một bầu rượu, ngồi bên cạnh hắn, nàng nghiêng người rót rượu, vừa nói:
“ Lý Tố trở về từ Hồi Hột, vậy hôn nhân với người Hồi Hột còn tính không?”

“ Người đều đã chết, hôn nhân đương nhiên hủy bỏ.”
Trương Hoán một hơi uống cạn sạch rượu trong chén, cười nói:
“ Minh Viễn cũng vừa hỏi trẫm vấn đề này, huynh muội các ngươi sao lại có cùng suy nghĩ như vậy.”

“ Minh Viễn cũng đã hỏi sao?”
Bùi Oánh cảm thấy hứng thú, nàng đột nhiên giống như đứa trẻ mười tuổi, ghé vào trước mặt Trương Hoán hưng phấn hỏi tiếp:
“ Nói cho thiếp. Minh Viễn lúc đề cập chuyện của Lý Tố có thái độ gì không?”

Trương Hoán kinh ngạc cực kỳ, hắn dừng lại chén rượu trong tay hỏi:
“ Nàng có ý gì?”

Hắn chợt nhớ vừa rồi Lý Tố bộ dáng ngượng ngùng, trong trong lòng liền hiểu đôi chút, cười nói:
“ Chẳng lẽ nàng muốn làm hồng nương sao?”
Bùi Oánh một lúc lâu không nói gì, thê tử của huynh trưởng mấy năm trước đã qua đời, sau đó liền không tái giá, hắn lại chỉ có một nữ nhi, mà hắn lại là gia chủ Bùi gia, sao có thể không có con nối dòng. Vì chuyện này, Bùi Oánh đã khuyên bảo huynh trưởng không biết bao nhiêu lần, cho dù nạp thiếp cũng được, nhưng lại luôn bị hắn nhã nhặn từ chối, trong lòng hắn chỉ có một thê tử đã mất. Việc này đã trở thành đại sự của Bùi gia, hôm nay nói chuyện phiếm cùng Lý Tố, nàng luôn nói bóng gió chuyện của Bùi Minh Viễn. Điều này khiến cho Bùi Oánh hoài nghi, nhưng nàng cũng không muốn truy vấn. Bọn họ lúc đó quả thực có chút manh mối, vì thế Bùi Oánh hào hứng dạt dào, nhưng hiện tại lời nói của trượng phu lại làm Bùi Oánh như bị tạt một chậu nước lạnh. Nàng thoáng cái thanh tỉnh, đúng vậy, mấu chốt là Lý Tố có thân phận công chúa, huynh trưởng của mình làm sao có thể lấy nàng? Có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Bùi Minh Viễn.

Nghĩ vậy, nàng chăm chú nhìn trượng phu, hy vọng hắn có thể cho nàng một câu trả lời thuyết phục, Bùi Minh Viễn có thể không?

Ánh mắt thê tử tràn ngập mong đợi đương nhiên Trương Hoán hoàn toàn hiểu rõ, mấy chục năm trước thế gia sẽ không cùng tôn thất Lý thị liên hôn, bọn họ luôn bảo trì một tư thái cao ngạo, hoặc là thế gia nếu có liên hôn, hiện nay triều chính thế gia đã suy sụp, nhưng cũng chưa bị tiêu vong, đệ tử bọn họ lại có khả năng khống chế địa phương rất lớn. Bọn họ có được ưu thế mà không có người dân bình thường nào có được, có thể bồi dưỡng ra một lượng lớn nhân tài vĩ đại. mặc dù hắn đã quản lý trường học, các môn học và các phương diện khác đã có sự thay đổi rõ rệt. Tuy nhiên hắn cũng biết tình huống này cần thời gian ít nhất phải chục năm, nếu Bùi Minh Viễn lấy Lý Tố, chỉ sợ không phải mình sốt ruột, mà là những thế gia kia vẫn ngoan cố nghĩ đến lợi ích bản thân như cũ mà thôi.

“ Chuyện này trẫm sẽ không can thiệp, cũng không hỏi đến.”
Trương Hoán khẩu khí vô cùng bình thản, hắn uống một chén rượu, từ từ nói với Bùi Oánh.
“ Trẫm đã quyết định, điều Minh Viễn tới Ích Châu làm thứ sử kiêm tiết độ sứ Kiếm Nam, năm ngày sau chính thức đi nhậm chức.”

Ăn cơm nghỉ ngơi xong, Trương Hoán đứng dậy đi tới tẩm cung Thôi Ninh, hắn vừa vào liền nghe thấy bên trong có người thông báo:
“ Nương nương, bệ hạ tới.”
Ngay sau đó Thôi Ninh nhanh chóng chạy ra, nhưng trong ánh mắt nàng không phải là kinh hỉ cùng quyến luyến, mà là một loại lo lắng thậm chí sợ hãi. Đúng vậy thần sắc nàng lúc này tựa như một hài tử bị mất đồ chơi.

“ Ninh nhi, xảy ra chuyện gì?”
Trương Hoán vội vàng đỡ nàng, kinh ngạc hỏi.

Thôi Ninh nắm chặt tay Trương Hoán, run rẩy nói:
“ Hoán lang, Thôi Diệu còn cơ hội không?”

“ Là ai nói cho ngươi biết việc này?”
Trương Hoán trong lòng có chút không vui, chuyện này hắn đã biết từ tháng mười hai do Toái Diệp phát cấp báo tới. Lúc ấy hắn cũng sợ Thôi Ninh và Thôi Viên biết rõ bệnh thêm tình nguy kịch nên một mực giấu diếm đến nay, thậm chí cả Bùi Oánh cũng không nói, không nghĩ tới Thôi Ninh lại biết, chuyện này là ai tiết lộ ra?

Trương Hoán lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn mấy người phía sau, bọn họ đều sợ tới mức cúi đầu, nơm nớp lo sợ không ai dám thở mạnh.

“ Hoán lang, ai nói cho ta biết ngươi cũng đừng hỏi đến, mấu chốt là Thôi Diệu có thể cứu về hay không?”
Thôi Ninh đã lo lắng tới cực điểm, nàng vốn muốn hỏi liệu Thôi Diệu còn sống không, nhưng nàng lại không dám nghĩ tới điều đó. Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn trượng phu, hi vọng hắn có thể cho mình một đáp án thuyết phục.

Trương Hoán nhìn về phía Thôi Ninh ánh mắt đã trở nên ôn nhu, hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng Thôi Ninh. Phụ thân nàng trước khi lâm chung đã phó thác chuyện Thôi Diệu cho nàng, nếu như Thôi Diệu gặp chuyện không may, nàng sẽ không thể nào cho cha mình một cái công đạo, Trương Hoán vỗ nhẹ tay nàng
“ Chúng ta vào trong nói.”

Hắn nắm tay Thôi Ninh vào bên trong, Trương Hoán ngồi xuống, ôm eo nàng thành khẩn nói:
“ Nàng biết không? Lúc trẫm nghe nói Thôi Diệu bị bắt cũng vô cùng khẩn trương, trẫm cũng rất lo lắng hắn sẽ bị nguy hiểm, về sau khi trẫm biết hắn bị A Cổ Thập đưa tới Ba Cách Đạt, trẫm liền biết, ít nhất tính mạng của hắn vẫn được bảo vệ. Mặc dù trẫm chưa từng gặp qua người Calipha, nhưng hắn là vua một nước lớn, nếu như ngay cả một sứ giả cũng không thể tha, vậy hắn căn bản không thể khống chế một quốc gia lớn như vậy. Cũng giống như trẫm không giết A Cổ Thập, cuối cùng cũng thả hắn đi. Thôi Diệu nhất định cũng sẽ được phóng thích, khi hai nước kết thúc chiến tranh sẽ là thời điểm giải quyết chính trị, để giải quyết rất nhiều vấn đề tồn tại, kể cả việc trao đổi tù binh. Tạm thời biên giới đã xác định, việc phóng thích Thôi Diệu sẽ được đưa ra trong khi đàm phán, cho nên nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ đưa hắn về. Hắn không chỉ là cháu ái phi của trẫm, quan trọng hơn hắn là sứ thần Đại Đường, điều này quan hệ đến tôn nghiêm đế quốc Đại Đường, nếu như hắn không trở lại, Bạt Hãn Na sẽ không chính thức tâm phục khẩu phục trẫm.

Tháng ba sông Y Lệ đang vào độ xuân, thảo nguyên mênh mông dần dần chuyển sang màu xanh đậm, gió phất phơ, khí hậu ấm áp dào dạt trời đất. Sáng sớm hôm nay, sương trắng bao phủ trên thảo nguyên, từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên lặng trên thảo nguyên. Một con khoái mã xuất hiện trong đám sương, chạy như bay về phía Yêu Long thành, trên lưng ngựa Nhĩ Ban Đức cắn chặt môi, ánh mắt vì kích động phẫn nộ mà trở nên tuyệt vọng, hắn liều mạng quất roi ngựa, con chiến mã cuồng lên chạy như gió ào ào bay vào Yêu Long thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.