Xe ngựa đi càng lúc càng xa và dần dần biến mất trong bóng đêm trầm mặc kia. Cõi lòng của Bùi Minh Viễn rốt cuộc cũng đã lặng xuống, không còn xúc động như trước nữa. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía chủ trướng nơi sẽ diễn ra buổi lễ nghênh hôn ngày mai, rồi chăm chú nhìn ngọn lửa hồng đang rực cháy, ánh chiếu hỏa quang lên khắp cả một vùng rộng lớn. Không biết được trong đêm nay, nơi đó sẽ xảy ra chuyển gì đây.
Trong lúc này, Trung Trinh Khả Hãn vẫn đang đứng một mình trong trướng chủ. Thịnh yến tẩy trần cho Đại Đường công chúa vào tối này đã được chuẩn bị đâu vào đấy cũng bị ông ta cho hủy bỏ cả rồi. Quả thật lúc này, tâm tình ông ta không tốt một chút nào cả, cho nên đường đường là Khả Hãn mà một mình trong trướng uống rượu giải sầu. Trung Trinh Khả Hãn cũng không phải là một kẻ ngu dốt, ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lãnh cảm của công chúa đối với mình. Nếu như là một tháng trước đây, ông ta sẽ chẳng thèm để ý đến cái sự thờ ơ, nhạt nhẽo ấy đâu mà chỉ đơn giản cho đó là lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân không muốn gả tới phương bắc xa xôi này mà thôi. Nhưng hiện tại, sự lãnh cảm của công chúa khiến cho ông ta cảm thấy tự ái, đả kích rất lớn. Cách nói của nàng và nhữn gì nàng nói giống như thể hiện thái độ của kẻ bề trên đối với mình. Từ đó ông ta cảm thấy dường như Đại Đường đang có thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133934/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.