Giờ phút này, Mặc Nhã Lợi cũng đã quan sát rõ được Đường quân ở phía xa kia. Hắn âm thầm lấy làm kinh hãi, mới ngày hôm qua hắn còn nhận được tin thám báo là Đường quân mới còn ở Diệp Chi thành, nào ngờ hôm nay Đường quân đã tới đây án ngữ rồi. Nhưng khoảng cách của Đường quân với Bùi La tướng quân thành gần như vậy, mà xem diện tích bọn họ dàn quân thì quân số xem chừng cũng chẳng ít hơn bốn vạn quân của Mặc Nhã Lợi đâu. Năm xưa, sau trận chiến ở Sơ Lặc, Mặc Nhã Lợi đã bị Đường quân bắt làm tù binh suốt ba năm, hắn bị bắt đến làm thợ khai mỏ ở mỏ bạc Toái Diệp. Và cách đây hai năm hắn mới được Đường quân phóng thích. Có lẽ khoảng thời gian bị bắt làm tù binh đủ cho hắn hiểu phần nào về Đường quân, cho nên khi trở về Đại Thực, hắn lại được phong làm phó tướng. Nhưng như một con thú bị thương luôn sợ thợ săn, trong tiềm thức của Mặc Nhã Lợi vẫn luôn có sự e ngại Đường quân. Kinh nghiệm 3 năm làm tù binh cho hắn biết Đường quân huấn luyện nghiêm chỉnh, quân kỷ nghiêm minh, trang bị đầy đủ. Và mặc dù Đại Thực có thể làm mưa làm gió ở phía tây nhưng đối với đội quân cường mãnh của phương đông này thì cái đoàn quân của Calipha kia cũng chẳng thể nào dọa nạt được họ, thậm chí vũ khí trang bị còn có phần kém hơn.
“ Mặc Nhã Lợi tướng quân, chúng ta sẽ nghênh chiến ngay chứ” Một gã quân đoàn trưởng của quân đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133924/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.