Đoàn người hộ tống công chúa Đại Đường cũng không có mặt ở trong nội thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, mà hiện đang trú tại một tòa thành đất nhỏ tên gọi là Cáp Lâm thành, cách Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý chừng năm mươi dặm. Sau lưng của tòa tiểu thổ thành này là Uẩn Côn thủy, phía trước mặt là một cánh rừng lớn, rậm rạp. Từ đây nhìn xa xa về phía nam có thể nhìn thấy dãy núi Mã Đức Sơn như một dải lụa dài cả ngàn dặm. Có thể nói phong cảnh ở Cáp Lâm tiểu thành này có thể gọi là tuyệt đẹp vô cùng. Nhóm người hộ tống Đại Đường công chúa đi lần này gồm có một ngàn năm trăm người trong đó có một ngàn kỵ binh cùng năm trăm tùy tùng. Hôn sứ dẫn đầu lần này chính là Bùi Mĩnh Viễn - người đã từng đi sứ Hồi Hột trước đây. Đoàn người Bùi Minh Viễn bắt đầu khởi hành tại Trường An từ tháng năm, sau ba tháng hành trình đến trung tuần tháng tám vừa rồi bọn họ đã tới đô thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý của Hồi Hột, và tạm thời ở tại Cáp Lâm thành. Trong khoảng thời gian chờ hôn lễ giữa công chúa và Khả Hãn được cử hành Bùi Minh Viễn tích cực giao thiệp với Trung Trinh Khả Hãn và vị Khả Hãn này cũng tỏ ra rất nhiệt tình và đã hứa hẹn sẽ nhanh chóng tổ chức lễ thành hôn với công chúa Đại Đường. Nhưng kể từ khi công chúa đến đây đã hơn một tháng mà bên phía Hồi Hột vẫn lấy đủ mọi lý do để trì hoãn việc thành hôn, điều này khiến cho Bùi Minh Viễn cũng phải hoài nghi thành ý của bọn họ.
Buổi trưa ngày hôm nay, Bùi Minh Viễn cũng chuẩn bị để tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý như mọi khi, nhưng lần này khi hắn vừa mới ngồi lên ngựa thì một gã tùy tùng từ xa xa chạy tới, lớn tiếng bẩm báo với hắn: “ Bùi sứ quân, Dược La Cát Linh tới nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến ngài”
“ Đưa ông ta vào thư phòng của ta” Bùi Minh Viễn tung mình xuống ngựa. Nếu như Dược La Cát Linh đã tới đây thì hắn không cần cất công đi Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý làm gì nữa. Và rất nhanh sau đó Dược La Cát Linh đã được đưa vào thư phòng của Bùi Minh Viễn. Nói là thư phòng chứ thật ra đây cũng là một căn phòng mới được bố trí lại, bên trong phòng có hơn một trăm quyển sách mà Bùi Minh Viễn mang theo trong chuyến đi này để đọc và tán gẫu cho chuyến hành trình này đỡ buồn tẻ.
“ Vừa lúc ta muốn đi Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì Cát Linh huynh lại tới thăm” Bùi Minh Viễn hướng về phía Dược La Cát Linh cười nói và ôm quyền thi lễ, rồi nói tiếp: “ Có phải Khả Hãn phái Cát Linh huynh tới để thương nghị chuyện hôn sự hay không” . Trong suốt chuyến hành trình từ Trường An ngược lên phía bắc, đồng hành với nhau ba tháng ròng nên mối quan hệ giữa Bùi Minh Viễn với Dược La Cát Linh cũng không đến nỗi xa lạ lắm.
Dược La Cát Linh sắc mặt ngưng trọng, ông ta lắc đầu nói: “ Ta mang đến một tin tức không tốt, sợ rằng Hồi Hột sẽ cùng với Đại Thực liên hiệp tấn công Đại Đường đấy”
Bùi Minh Viễn nghe xong thất kinh, hắn vội vàng hỏi dồn: “ Chuyện này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi”
“ Quân Đại Thực đã tiến sát Cung Nguyệt thành, và đã bày ra thế trận sẵn sàng tấn công Bắc Đình. Đến hôm nay bọn họ lại vừa phái sứ giả tới đề nghị Hồi Hột cùng tham chiến. Trung Trinh Khả Hãn đã có vẻ động tâm, hơn nữa điều kiện của hai bên đưa ra cũng không quá chênh lệch, cho nên theo ta dự đoán thì trong vòng ngày mai hai bên bọn họ sẽ đạt được thỏa thuận hợp tác.” Sắc mặt của Dược La Cát Linh hết sức trầm trọng. Khi mà Khả Hãn cố tình lưu giữ một mình tể tướng Hiệt Kiền Già Tư ở lại thì tất nhiên là để bàn bạc về khả năng xuất binh của Hồi Hột. Hiệt Kiền Già Tư là một người kẻ rất cực đoan trong phái “ Phản Đường” . Hắn ta chắc chắn sẽ hết lời khuyên bảo Khả Hãn xuất binh, lại còn có phái Túc Đặc và Ma Ni Giáo thêm lời vào, tất nhiên sẽ dẫn tới tình thế nguy cấp rồi.
“ Không được! Ta phải lập tức đi gặp Trung Trinh Khả Hãn hỏi cho ra lẽ, ông ta không thể nuốt lời nhanh như vậy. Vừa mới cầu hôn với Đại Đường đến nay đã trở mặt thành thù là sao” Bùi Minh Viễn cực kỳ tức giận, đến lúc này hắn đã hiểu lý do vì sao mà Khả Hãn kia cứ năm lần bảy lượt trì hoãn việc tổ chức hôn sự với công chúa Đại Đường. Căn bản là ông ta không có thành ý. Bùi Minh Viễn đang xoay người muốn đi nhưng Dược La Cát Linh đã kéo hắn ta lại: “ Minh Viễn huynh, xin hãy dừng bước”
“ Cát Linh huynh còn có chuyện gì hay sao”
Dược La Cát Linh thở dài nói: “ Minh Viễn huynh nếu cứ thế này mà đi thì sẽ chẳng có kết quả gì đâu, Khả Hãn chắc chắn sẽ không gặp huynh. Chúng ta thử nghĩ biện pháp khác xem sao”
Đang lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào một âm thanh êm ái: “ Để ta đi” Âm thanh của thiếu nữ này hết sức êm dịu nhưng cũng hết sức quyết đoán: “ Để ta đi khuyên Khả Hãn”
Hai người Bùi Minh Viễn và Dược La Cát Linh vội vàng quay đầu lại thì chỉ thấy ở ngoài cửa xuất hiện một người con gái cốt cách và dáng vẻ cực kì xinh đẹp và kiều diễm. Mái tóc của nàng búi cao gọn gàng, nàng mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh biếc,bên ngoài khoác thêm một chiếc áo màu hồng bạch mỏng cánh ve và một chiếc váy màu vàng. Bộ trang phục ấy càng làm tôn thêm cái khí chất và hoa dung quý phái của thiếu nữa này. Và thiếu nữ này không phải ai khác mà chính là Hàn Quốc công chúa của Đại Đường tên gọi Lý Tố. Nàng là con gái của Tấn Vương, ban đầu nàng được gọi là Đan Dương quận chúa, năm nay mới có mười tám tuổi. Khi nhận lời cầu hôn của Khả Hãn Hồi Hột, Thôi Ninh đã chọn giúp Trương Hoán năm vị công chuá trong hoàng tộc đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Nhưng trong cuộc hậu tuyển cuối cùng bốn vị quận chúa kia đều khóc sướt mướt không muốn là vợ của người Hồ. Duy chỉ có Đan Dương công chúa là chủ động tiến lên tình nguyện vì Đại Đường mà kết hôn với Khả Hãn Hồi Hột. Trương Hoán khen nàng là người hiểu lễ nghĩa, nhận nàng làm nghĩa muội và phong nàng làm Hàn Quốc công chúa, gả cho Khả Hãn Hồi Hột. Rời Trường An từ tháng năm rồi hành trình ngược lên phía bắc, trên đường đi gặp đầy bão cát nhưng vẫn không thể làm lu mờ hay che giấu được dung mạo xinh đẹp của nàng. Vừa rồi nàng tới thư phòng của Bùi Minh Viễn để mượn sách, đúng lúc nghe được những lời của Bùi Minh Viễn nói với Dược La Cát Linh, nên nàng liền chủ động lên tiếng, tự nguyện dùng thân phận công chúa Đại Đường để đi khuyên Trung Trinh Khả Hãn.
“ Không được!” Bùi minh Viễn ngay lập tức phủ quyết ý định của Lý Tố: “ Công chúa bây giờ vẫn là công chúa của Đại Đường chứ chưa phải là Khả Đôn của Hồi Hột. Làm sao công chúa có thể một mình đi gặp Khả Hãn đó chứ” Bùi Minh Viễn đã nghe chuyện công chúa Đại Thực dù còn chưa làm lễ thành thân với Khả Hãn mà đã bị ông ta bắt đến nội trướng để làm việc. Vì vậy bản thân hắn luôn để cao cảnh giác, chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của Đại Đường nên hắn tuyệt đối không cho phép Lý Tố một mình đi vào chỗ gian hiểm như thế.
Dược La Cát Linh ở bên cạnh dường như lại có suy nghĩ khác. Hắn để cho Bùi Minh Viễn bớt kích động một chút rồi mới thấp giọng nói: “ Theo ý của ta, công chúa Đại Đường ra mặt chuyện này cũng có thể xem là thượng sách bởi vì công chúa có thể đại diện cho ý kiến của hoàng đế Đại Đường, tất nhiên Khả Hãn sẽ coi trọng ý kiến của nàng”
Nhưng Bùi Minh Viễn vẫn cắn chặt môi, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Lý Tố: “ Nhưng ta lo lắng cho sự an nguy của công chúa”
Dược La Cát Linh khẽ mỉm cười nói: “ Minh Viễn huynh xin hãy yên tâm, ta xin đảm bảo công chúa sẽ bình an trở về. Khả Hãn của chúng tôi mặc dù có ý tấn công Đại Đường thực nhưng dù sao ông ấy cũng là vua của một nước, nên chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện hủy hoại đến thân phận và danh dự của mình. Huống chi Hàn Quốc công chúa lại là công chúa Đại Đường chân chính, không thể đem ra cùng so sánh với dạng nữ nhân tầm thường của gia tộc Cáp Hy Mẫu kia được. Cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không dám có dã tâm với công chúa đâu”
Bùi Minh Viễn trầm tư trong chốc lát, hắn tự trách mình đã cả nghĩ lung tung. Hắn khẽ thở dài, rồi đi tới trước mặt của Lý Tố, nhấn mạnh từng câu từng chữ dặn dò nàng: “ Công chúa phải nhớ kĩ, Đại Đường ta là thượng quốc rộng lớn, thà rằng cùng Hồi Hột quyết một trận sinh tử chứ tuyệt không thể nào làm mất đi sự tôn nghiêm của một đại đế quốc”
Hai tròng mắt của Lý Tố sáng ngời nhìn chăm chăm vào Bùi Minh Viễn. Nàng yên lặng gật đầu, xoay người và đi ra ngoài.
Một đội kỵ binh Đường quân hộ tống Lý Tố rời khỏi tòa tiểu thành Cáp Lâm đi tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Dẫn đầu của đoàn hộ tống là phó hôn sứ Lễ Bộ Trung Lang, tên gọi Lâm Nguyên Lễ. Bùi Minh Viễn cũng tiễn Lý Tố ra tới tận bên ngoài thành Cáp Lâm, hắn còn liên tục dặn dò Lâm Nguyên Lễ phải tuyệt đối bảo vệ sự an toàn cho công chúa. Lâm Nguyên Lễ nhất nhất vâng lời.
“ Công chúa, hãy bảo trọng”
Lý Tố hướng về phía hắn vẫy vẫy tay: “ Bùi sứ quân xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về”
Bùi Minh Viễn nhìn theo bóng dáng của công chúa đi xa dần, bỗng nhiên hắn chạy như bay lên đầu tường thành, đứng ở đó nhìn ra xa như còn muốn lưu luyến cái thân ảnh thướt tha mềm mại của Lý Tố trên yên ngựa, cho đến khi bóng nàng khuất dần ở phía chân trời. Môi hắn giật giật lẩm bẩm tự nói : “ Mong nàng bình an trở về”
�� rồi. Chàng ăn cơm xong hãy đến thăm nó đi. Hai người vài ngày nay không gặp rồi, buổi chiều nó còn nói sẽ nhờ phụ hoàng chi bảo cho nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]