Tô Nhĩ mạn cùng đám kỵ binh Hồi Hột lầm lũi dắt ngựa bước đi trên con đường gập ghềnh sỏi đá ấy, trong bóng tối người ta chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc mệt mỏi bước đi. Đoạn đường không hề dễ đi thậm chí có thể nói là rất khó đi, nhưng nó lại con đường để xuyên qua Toái Diệp cốc nhanh nhất. Con đường tắt này có chiều rộng chưa đến hai mươi dặm nên bọn họ ai nấy đều cố gắng mà đi cho nhanh.
“ Quốc sư! Người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không” Một tên Bách phu trưởng Hồi Hột hỏi han Tô Nhĩ Mạn hết sức ân cần.
Tô Nhĩ Mạn nghe nói vậy nhưng hắn biết rằng bọn chúng đang ở vào đoạn sơn đạo gian hiểm nhất. Nơi này đây ở vào vị trí của sườn núi vừa hẹp mà lại vừa dốc, mặt đất lại gập ghềnh khó đi. Phải năm sáu dặm nữa thì bọn chúng mới sang được sườn núi bên kia. Tô Nhĩ mạn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, chỉ cần qua được sườn bên kia là bọn chúng coi như đã ra khỏi Toái Diệp cốc rồi. Nhưng hắn cũng nhìn thấy rõ bầu trời ở trên đỉnh núi kia đã lộ ra màu xanh trắng. Bình mình sắp lên rồi bọn chúng không thể nghỉ ngơi được nữa.
Tô Nhĩ Mạn thở dốc một chút rồi nói: “ Hãy nói mọi người cố gắng thêm chút nữa đã, chúng ta nhất đinh phải ra khỏi cốc trước khi hừng sáng”
“ Quốc sư nói chúng ta sẽ nghỉ ngơi khi ra khỏi cốc. Mọi người hãy cố gắng thêm chút nữa” Tên Bách phu trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133849/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.