Chương trước
Chương sau
Tô Nhĩ Mạn nghe vậy liền liếc mặt một vòng, nhìn lại sự xa hoa trong căn lều lớn này, rồi ông ta cười nhạt nói: “ Vậy ông muốn ta về phải giải thích làm sao với Khả Hãn đây, chẳng lẽ ta nói đại tù trưởng nghèo khó nên không có cho Khả Hãn mượn dê hay sao”

Nghe thấy những lời này gương mặt của A Sắt Lan đỏ bừng, ông ta lúng túng nói: “ Tất cả những thứ đồ đạc, của cải này đều là do thủ hạ của ta đoạt được của người khác, hơn nữa chúng cũng chẳng thể làm cơm để ăn được. Nếu như quốc sư thấy thích thú, ta xin đưa hết cho quốc sư là được chứ gì”

“ Ma Ni Giáo chúng ta luôn luôn đề cao việc sống tiết kiệm, thì ta lấy những thứ đồ linh tinh này về làm cái gì chứ. Hay là đại tù trưởng cố nghĩ lại xem có cách nào tìm ra được số dê đó để ta có thể trở về mà bẩm báo với Khả Hãn được hay không”

Người Cát La Lộc từ sau cuộc chiến La Tư đã dần dần trở nên lớn mạnh, hồi sinh. Nhưng sau thất bại trước Đường quân ở Bắc Đình cũng như nội chiến kéo dài đã khiến cho lực lượng và tiềm lực của bọn học bị suy giảm đi rất nhiều. Hiện tại mặc dù có thể động viên ba mươi vạn nam tử đầu quân, nhưng nếu so với Hồi Hột thì vẫn còn nhỏ bé lắm, bọn họ không có cơ hội để trêu chọc hay khiêu khích Hồi Hột. Vì thế việc chấp nhận yêu sách của Hồi Hột gần như là bắt buộc, nhưng quả thật hiện giờ họ không có thừa bất cứ đầu dê nào để hồi báo với Khả Hãn Hồi Hột.A Sắt Lan đã bắt đầu run sợ, trán đã lấm tấm mồ hôi.

“ Được rồi, vì dù sao ông cũng là phụ thân của A Đạt Lôi, nên ta đã nghĩ giúp ông một biện pháp khả thi rồi” Tô Nhĩ Mạn thở dài nói tiếp: “ Trên thực tế ta cũng dự đoán rằng phía Cát La Lộc các ông cũng không thể tìm đâu ra dê mà đáp ứng Khả Hãn, cho nên ta đã nghĩ giúp cho ông một con đường”

A Sắt Lan vô cùng mừng rỡ, ông ta vội vàng tạ ơn Tô Nhĩ Mạn: “ Ta biết thế nào quốc sư cũng nghĩ cách giúp ta mà”

“ Vì sự sinh tồn trước mắt của người Hồi Hột, ai có nói đến tình cảm cũng không thể được” Tô Nhĩ Mạn lắc đầu nói: “ Ta cũng đang muốn đi tới Ba Cách Đạt, gặp bọn người Đại Thực để đàm phán mượn lương thực. Ý của ta là muốn để cho bọn người Đại Thực đó thay các ngươi đưa ra khoản lương thực này.”

“ Nhưng là những năm mươi vạn con dê, làm sao Đại Thực có thể chấp nhận chứ”

Tô Nhĩ Mạn cười ha hả: “ Bản thân Đại Thực cũng sẽ không bao giờ xuất ra số lương thực đó mà Calipha sẽ ra một tờ lệnh để huy động chín nước trong khu vực Chiêu Võ, đương nhiên bọn họ mới chính là những người nộp số dê này. Bất quá …”

Nói đến hai chữ “ bất quá” này, hai mắt của Tô Nhĩ mạn nhíu lại, đồng thời trên môi xuất hiện một nụ cười âm hiểm, ông ta liếc nhìn A Sắt Lan rồi nói tiếp: “ Bất quá là các ông cũng phải tỏ chút thành ý ra mới được. Muốn cho CaliphaCalipha vui vẻ cao hứng, đồng ý, thì ông có hiểu ý tôi muốn nói là gì không” A Sắt Lan im lặng không nói gì, ông ta hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Nhĩ Mạn, muốn cho Calipha hài lòng thì chỉ có duy nhất một cách, đó chính là bọn họ phải tấn công Toái Diệp. Nhưng hiện tại bọn họ chuẩn bị còn chưa đâu vào đâu làm sao có thể cùng Đường quân khai chiến được. Hơn nữa cách đây ba tháng một bộ lạc Cát La Lộc đã len lút đi chặn cướp đoàn thường nhân người Hồ trên Kim Long đại đạo nhưng rốt cuộc lại chạm trán với đội áp tải bạc của Đường quân. Toàn quân ba ngàn người bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả vị tù trưởng cũng bị tên bắn chết. Vì vậy bọn họ lúc này đối với Đường quân còn có chút sợ hãi, nó giống như đám mây đen u ám trong lòng của A Sắt Lan vậy. Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói: “ Cũng không phải là ta không muốn tấn công Toái Diệp, mà thật sự là chúng ta chưa chuẩn bị xong. Bản thân Đại Thực cũng biết điều đó. Bọn họ đã hứa sẽ đáp ứng các loại khí giới để công thành cho chúng ta nhưng đến nay vẫn không có, vậy thì ông thử tính xem ta làm sao có thể công thành đây. Ta cũng không muốn chịu mấy phần ân tình này của Đại Thực, vì thế ta sẽ tự tay viết một phong thư gửi tới Trung Trinh Khả Hãn để giải thích rõ việc này. Nếu không làm như làm như thế thì ông bảo tôi làm thế nào bây giờ”

“ Nếu như ông không đáp ứng lời đề nghị của Khả Hãn thì Khả Hãn cũng chẳng làm gì được ông cơ mà. Nhưng không biết ông có từng nghĩ tới A Đặc Lôi ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý sẽ như thế nào không” Tô Nhĩ Mạn lạnh lùng nói.

A Sắt Lan đến lúc này thì không còn cất lên được một lời nào nữa, bởi vì Tô Nhĩ mạn đã nắm được điểm yếu của ông ta. Tô Nhĩ Mạn tiếp tục cười âm hiểm nói:” Thật ra thì ông không cần mở rộng tấn công Toái Diệp ở mức đại quy mô, mà mấu chốt là ông cần thể hiện những động thái cụ thể để cho Calipha biết rằng ông rất trung thành và nghe lời ông ta. Chỉ cần như thế là đủ rồi. A Sắt Lan lão đệ, lão đệ hiểu ý ta chứ”

“ Những lời nói gợi mở của ông bỗng nhiên giúp cho A Sắt Lan tôi bỗng nhiên hiểu mình cần phải làm gì”

Tô Nhĩ Mạn từ từ gật đầu: “ Ta nghe nói Toái Diệp đang tiến hành xây dựng công sự ở phía bắc của Đại Thanh Trì, ông có thể từ phương diện này mà nghĩ ra cách đánh cho hợp lý” Toái Diệp thành nằm ở thung lũng Toái Diệp, ở phía Tây Bắc của Đại Thanh Trì, bản thân Toái Diệp thành còn các Đại Thanh Trì tới hơn mười dặm, vị thế mà ở các khu vực phụ cận xung quanh Đại Thanh Trì cũng có một số thành nhỏ như Diệp Chi thành, Hạ Liệp thành, Bùi La Tướng Quân thành … Nhưng những thành nhỏ này phần lớn cũng chỉ phân bố ở phía Tây và phía Nam của Đại Thanh Trì. Còn ở phía Bắc và phía Đông của Đại thanh Trì thì việc lập hệ thống phòng ngự gần như là trống không. Cho nên ba tháng trước đây một nhóm kỵ binh người Cát La Lộc mới có thể an toàn, không bị cản trở mà xuôi nam cướp bóc các đoàn thương buôn. Mặc dù sau đó Đường quân gia tăng việc trinh sát tuần hành, nhưng đó cũng chỉ vẻn vẹn là tuần tra mà thôi, chứ chưa thể tạo ra một hệ thống phòng ngự hữu hiệu được. Để giải quyết vấn đề này Tào Hán Thần đã quyết định cho chậm lại tiến độ của việc khai thác mỏ bạc, mà trập trung nhân lực, đẩy nhanh tốc độ xây dựng hệ thống thành quách phòng ngự.

Phương án xây dựng hệ thống thành quách phòng ngự ở đây cũng đã được triều đình phê chuẩn thông qua từ hồi năm ngoái, nhưng bởi vì nhân lực còn thiết nhiều nên phải trì hoãn cho tới nay. Hiện tại trước tình hình diễn biến và những đe dọa của việc người Cát La Lộc xuôi nam, khiến cho việc xây dựng hệ thống phòng ngự ở đây trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Theo như kế hoạch đã định, thì ở mỗi mặt phía Bắc, và phía Đông của Đại Thanh Trì sẽ xây dựng hai tòa thành. Cụ thể là ở mặt phía Đông sẽ cho xây dựng hai tòa thành Thanh Long và Bạch Hổ, còn ở mặt phía bắc sẽ cho xây dựng Chu Tước thành và Huyền Vũ Thành. Mỗi tòa thành này được xác định là cách nhau hai mươi dặm, tạo ra thế hô ứng, các tòa thành ở bốn góc sẽ hỗ trợ cho nhau nên có biến cố phát sinh. Trong số bốn tòa thành này thì Huyền Vũ thành là gần với khu vực của người Cát La Lộc nhất, đồng thời đây cũng là tòa thành tập trung nhiều nhân lực và vật lực nhất trong việc xây dựng. Tòa thành này cách Đại Thanh Trì không tới năm dặm, nếu đứng trên tòa thành, phóng tầm mắt qua tảng rừng rậm kia sẽ có thể nhìn thấy mặt hồ nước lấp loáng,lăn tăn gợn sóng ở Đại Thanh Trì.

Ngay từ sáng sớm hôm nay, Thi Dương đã cũng một trăm tên thủ hạ đi áp giải ba ngàn tù binh tới Huyền Vũ thành xây dựng công sự. Hiện tại hắn đã được thăng chức là đội trưởng của một đội kỵ binh trong Toái Diệp quân. Trong cuộc chiến đấu ở Kim Long đại đạo, hắn là người tiêu diệt được số kỵ binh Cát La Lộc nhiều nhất, hơn nữa lại một tiễn sát tử tên tù trưởng, lấy đầu của hắn. Chính vì lập được đại công như vậy, nên chiếu theo chính sách luận công ban thưởng của Đại Đường hắn có thể được thăng hai cấp, như vậy hắn đang từ Ngũ trưởng sẽ được phép bỏ qua cấp Đội trưởng mà trực tiếp được phong Hiệu úy. Nhưng Tào Hán Thần lúc tính toán chiến công để ban thưởng lại cũng không để ý tới việc hắn đang là Ngũ trưởng của Thiên Kỵ Doanh, mà chỉ coi hắn như một quân nhân cấp bình thường, nên khi được thăng hai cấp hắn mới lên Đội trưởng, thủ hạ dưới quyền có một trăm tên, đồng thời quản lý hai trăm con chiến mã.

Có lẽ xuất phát từ sự lo lắng, băn khoăn về tuổi tác của hắn, nên Tào Hán Thần khi viết vào lý lịch của hắn đã âm thầm tặng thêm cho hắn vài tuổi lên con số mười tám đôi mươi, để giúp hắn có thể đủ dày dặn lãnh đạo một trăm tên đại hán dưới quyền. Bất quá ở điểm này ông ta có phần lo lắng hơi quá rồi. Chưa cần nói tới việc Thi Dương vốn là già dặn trước tuổi, tâm trí thành thục, mà quan trọng hợn là là quân đội ở An Tây truyền thống xưa nay vẫn là lấy chiến công trong từng trận để làm căn cứ, tạo chỗ đứng, và là cơ hội thăng tiến ình. Còn về tuổi tác thì cũng không lấy làm quá quan trọng trong việc đánh giá. Thi Dương cũng là người biết tận dụng cơ hội, hắn nhanh chóng tận dụng chiến công tiêu diệt sáu mươi bảy tên kỵ binh Cát La Lộc để tranh thủ sự tôn trọng của binh sĩ dưới quyền. Hơn nữa thương pháp của hắn xuất quỷ nhập thần, tài thiện xạ bách phát bách trùng, lại càng khiến cho bọn thủ hạ bội phục thêm mấy phần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.