Thôi Diệu cười một tiếng sảng khoái nói “ Sống ở Trường An, làm sao lại không có quen biết với vài vị quan viên chứ? Nếu các vị có chuyện gì cần ta giúp đỡ , xin cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức”
“ Vậy thì ta xin đa tạ huynh trước” Đa Đặc Nhĩ cũng không nói rõ là muốn nhờ vả điều gì. Hắn ta lại quay sang mời Mục Tháp một chén rượu nữa. Câu chuyện của đám người bọn họ được chuyển sang chủ đề con người, và phong thổ của Đại Đường. Bằng một giọng điệu và vốn ngôn ngữ phong phú, đầy hình ảnh Thôi Diệu đã giảng giải, thuyết trình cho bọn họ về lịch sử cũng như phong tục ở các nơi của Đại Đường. Câu chuyện của hắn thật hấp dẫn khiến cho những người Hồ thương đang ngồi ăn uống ở các bàn bên cạnh cũng đều chú tâm lắng nghe. Thỉnh thoảng lời kể của Thôi Diệu lại làm bọn họ lại cả kinh mà than lên.
Những kiến văn phong phú, cũng như lối giảng giải, lời nói đầy ý ví dồi dào của Thôi Diệu đều được Cổ Đại rất thích thú lắng nghe. Nàng thoáng nhìn con người bác học trẻ tuổi này bằng ánh mắt tràn đầy sự kính ngưỡng.
Hôm sau, mọi người đã lên đường từ sáng sớm rồi, huynh muội Đa Đặc Nhĩ cũng đổi trang phục sang một bộ trang phục màu đen, đồng thời mượn được ở đâu đó hai thớt lạc đà và trà trộn vào với đám thương nhân.
“ Chào buổi sáng Thôi công tử” Cổ Đại tiến tới hướng Thôi Diệu chào hỏi, trong ánh mắt của nàng lộ ra chút ngượng ngùng, e thẹn.
Bỗng nhiên Thôi Diệu phát hiện da mặt Cổ Đại có phần sẫm màu hơn so với tối qua lúc hắn quan sát nàng.Và lúc này hắn mới chợt hiểu, thì ra là nàng đã thoa mặt. Nghĩ lại tối qua, hắn thấy cổ tay của nàng trắng như bạch tuyết. Trong lòng Thôi Diệu chồm chồm như nhảy dựng lên. Hắn không kiềm chế được sự hiếu kỳ len lén liếc nhìn về phía Cổ Đại. Thật trùng hợp, đúng cái giây phút đó, Cổ Đại cũng hướng ánh mắt nhìn về phía hắn. Hai người ánh mắt chạm nhau. Trên nét mặt Cổ Đại trông vẫn bình thường như không có gì xảy ra, nhưng trong ánh mắt sự bối rối không dứt. Nàng lập tức dắt lạc đà đi và chốc lát đã biến mất giữa đám thương nhân.
Nhìn bóng lưng thon thả của nàng dần biến mất, trong lòng Thôi Diệu bỗng nhiên cảm thấy một niềm vui sướng, thích thú mà cho tới bậy giờ hắn vẫn chưa từng trải qua. Giá! Giá Hắn lớn tiếng thúc giục lạc đà, đi về hướng phương Đông chào đón mặt trời đang mọc .
Từ Hàm Dương đến Trường An nay đã quá gần, chỉ cần nửa ngày là có thể tới nơi. Trên quan đạo rộng rãi, người qua kẻ laị tấp nập, hết sức náo nhiệt. Và trên suốt hành trình từ Hàm Dương đến Trường An không còn thấy xuất hiện bọn hắc y nhân đã truy sát anh em Đa Đặc Nhĩ tối hôm trước nữa. Chúng thương lữ qua sông Vị, xuyên qua nền đất cũ của thành Trường An thời nhà Hán.Tới giữa trưa, kinh đô Trường An của Đại Đường đã có thể loáng thoáng nhìn thấy được rồi. Thôi Diệu ở Tây Vực bôn ba cũng đã được bảy tháng rồi, cũng đã trải qua mưa gió dãi dầu. Hiện tại rốt cuộc đã được về đến nhà rồi, không biết tổ phụ thân thể có được khỏe mạnh hay không, nỗi niềm ấy khiến hắn nhất thời lòng như lửa đốt, chỉ hận là không thể chắp thêm đôi cánh để trở về nhà mà thôi.
“ Thôi công tử” Đa Đặc Nhĩ không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi bên cạnh hắn rồi.Thôi Diệu nhìn hắn một cái chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua hắn có hỏi thăm dò mình, vì vậy Thôi Diệu liền bất lộ thanh sắc cười nói “ Đa huynh tìm ta có chuyện gì thế”
“ Tên chữ Hán của ta là Thạch Mục Hoa, Thôi công tử cứ gọi ta là Mộ Hoa cũng được”
Thạch Mục Hoa thấy hai bên không có người nào cả liền hạ giọng nói “ Không dám dối gạt gì Thôi công tử, ta thật ra là vương tử của hiệt Kiết Tư, ta cùng với muội muội Cổ Đại, được phụ thân sai bí mật đi sứ đến Trường An, để cầu cứu Đại Đường giúp Hiệt Kiết Tư chúng tôi đối phó với bọn Hồi Hột. Lẽ ra là nên tìm tới Hồng Lư Tự, nhưng ta lại nghe nói đặc sứ của Hồi hột cũng đã tới Trường An, nên chúng ta không dám khinh suất. Vì vậy muốn nhờ Thôi công tử thay chúng tôi tiến cử với quan viên của Đại Đường. Không biết công tử có nguyện ý giúp anh em chúng tôi việc này được hay không”
Thôi Diệu nghe vậy trong lòng lập tức có sự suy tính. Thế cục trước mắt của Tây Vực hiện tại hắn cũng biết được một hai phần. Hiệt Kiết Tư ở phía Tây Bắc Hồi Hột, có khoảng vài chục vạn tộc nhân, cùng với người Cát La Lộc là hai thế lực tương đối. Bọn họ có mối thâm thù truyền kiếp với bọn người Hồi Hột, lại bị bọn người Cát La Lộc chèn ép, bức bách. Vì thế mà Hiệt Kiết Tư muốn cầu xin sự giúp đỡ của Đại Đường.
Lúc này Thạch Mộ Hoa lấy từ bên hông ra một khối kim bài, thành khẩn nói với Thôi Diệu “ Đây chính là Diệp Hộ Kim Bài mà năm đó Đại Đường hoàng đế Đường Huyền Tông ban cho tổ phụ ta, ngươi hãy coi đây là vật làm tin của ta”
“ Ta làm sao mà lại không tin Thạch huynh cơ chứ” Thôi Diệu khoát tay áo cười nói, sau đó hắn thấp giọng “ Nếu Thạch huynh đã thẳng thắn như thế th́ ta đây cũng không giấu giếm người làm gì cả, tổ phụ của ta Hữu tướng trước đây của Đại Đường, hiện tại tuy người khỏi bệnh và ở nhà nhưng đối với việc triều chính của Đại Đường thì tổ phụ ta cũng còn có chút ảnh hưởng”
Thôi Viên? Trong lòng Thạch Mục Hoa nổi lên một nỗi vui mừng như phát điên lên được. Hắn kích động thật sự, sung sướng cầm lấy cánh tay của Thôi Diệu thấp giọng nói “ Việc lần này nhất định Thôi công tử phải giúp ta, năm mươi vạn người Hiệt Kiết Tư chúng tôi xin vô cùng cảm kích huynh đó”
“ Xin Thạch công tử yên tâm. Ta sẽ hết sức thuyết phục tổ phụ ta, nếu thật sự không được ta sẽ trực tiếp tới gặp cô cô, xin cô cô thay các ngươi dẫn kiến Đại Đường hoàng đế” Thôi Diệu len lén nhìn về phía Cổ Đại đang ở phía xa xa. Hắn bỗng hạ quyết tâm, vô luận như thế nào hắn cũng phải giúp đỡ huynh muội bọn họ hoàn thành sứ mạng.
Đoàn thương lữ đi theo đường vòng bán nguyệt để vào thành Trường An. Họ đi từ Xuân Minh môn rồi từ từ tiến vào thành Trường An. Một loạt những âm thanh rầm rĩ, ồn ào mang theo khí thế và cuộc sống náo nhiệt của Trường An như đập vào mắt mọi người. Thạch Mộ Hoa đã từng Trường An nên hắn cũng không quá bất ngờ và choáng ngợp với khung cảnh nơi đâyy, nhưng đối với muội muội của hắn thì đây là lần đầu tiên nàng ta được đến một nơi phồn hoa thành thị như thế này, vì thế ánh mắt của nàng đầy ngỡ ngàng, rụt rè, và có cả nét sợ sệt.
Đội lạc đà đã đến chỗ khu chợ phía đông, Thôi Diệu liền nói với anh em Đa Đặc Nhĩ “ Chúng ta xuống lạc đà thôi”
Ba người kéo, giật dây cương, lạc đà hiểu ý quỳ cân xuống. Bọn họ từ trên lưng lạc đà mà nhảy xuống. Thôi Diệu tiến tới chỗ thủ lĩnh của thương đội Mục Tháp chắp tay nói lời cảm ơn “ Mục Tháp đại thúc, tiểu điệt xin chia tay mọi người ở đây. Nếu có gì khó khăn xin thúc cứ đến Tuyên Dương phường tìm ta nhé”
Mục Tháp cũng chắp tay cười nói “ Thôi lão đệ, Mục Tháp ta chúc lão đệ sang năm kim bảng đề danh, nhớ đến An Tây làm quan đấy nhé”
“ Các vị đại thúc xin hãy bảo trọng” Thôi Diệu hướng mọi người vẫy tay tạm biệt. Chúng thương nhân người Hồ cũng vẫy tay chào hắn.
“ Chúng ta đi thôi” Thôi Diệu xoay người, rồi hướng phía Tuyên Dương phường mà bước đi thật nhanh.
“ Cảm ơn Mục Tháp đại thúc, cảm ơn các vị đại thúc” Thạch Mục Hoa cũng hướng về phía những người thương nhân kia mà hành lễ tạ ơn. Sau đó anh em bọn họ cũng xoay người đuổi theo Thôi Diệu. Ba người dần biến mất trong biển người Trường An.
Mục Tháp nhìn theo cái bóng lưng của bọn họ khuất dần. Trong lòng ông ta đối với Thôi Diệu có một tình cảm lưu luyến gắn bó trrong thời gian mấy tháng đồng hành. Ông ta quay đầu lại thoáng nhìn thấy tường thành của khu chợ phía đồng này cao vút khiến cho ông ta nhất thời kích động, hướng tới các thương nhân khác hô to “ Chúng ta hãy đến Đông Thự để đăng kí, tranh thủ hôm nay sẽ dỡ hàng đi thôi”
Thôi Phủ vẫn năm đó tại Tuyên Dương phường. Đã ba năm rồi Thôi Viên ngày càng già thêm . Vị hữu tướng ngày nào giờ đây tóc của cũng đã rụng hết cả, trên đầu đội một cái mũ che đi. Thân thể cũng trở nên như nhược, gầy gò. Cả ngày ông ta chỉ ngồi trong thư phòng không có đi đâu cả.
Giờ phút này, vị nguyên lão của Đại Đường đang ngồi trước án thư để đọc môt quyển tấu chương. Đây chính là tấu chương mà hoàng thượng phái người đưa tới cho ông ta, đó chính là bản tấu về việc Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột đề nghị được kết hôn cùng với công chúa Đại Đường. Đây cũng là một cách để Thôi Viên phát huy được sự nhiệt thành đối với việc quốc gia. Dù là một chút vấn đề trọng đại của quốc gia hoàng thượng đều phái người đưa phó bản (Bản sao) cho Thôi Viên, lấy ý kiến đóng góp của ông ta. Ví dụ như năm vừa rồi bắt đầu áp dụng hai thuế pháp. Sự việc trọng đại ấy Thôi Viên cũng tham gia vào trong quá trình quyết sách.
Mà việc Hồi Hột đề nghị cầu hôn với công chúa Đại Đường, đây chính là một đại sự quốc gia. Ba năm trước đây Hồi Hột đã cũng Đại Thực Đạt thành kí hiệp ước hợp tác. Trong đó Đại Thực thuyết phục người Cát La Lộc nhượng xuất Di Bá Hải để chuyển về một khu vực lãnh thổ rộng lón khác ở phía đông. Điều này khiến cho thế lực của người Hồi Hột có thể vươn tận tới Di Bá Hải, và nhờ đó mà Hồi Hột có ưu thế và tiện lợi trong việc bao vây, khống chế người Hiệt Kiết Tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]