Chương trước
Chương sau
Cái cảm giác thống khổ khi mất đi một đứa con vẫn còn đỏ hỏn thật đau xót như trái tim hắn đang bị vò xé vậy. Đứa con bé bỏng ấy ngay cả một cái tên cũng chưa kịp đặt. Nghĩ về hài nhi yểu mệnh, cuối cùng Trương Hoán cũng từ từ nhắm hai mắt lại. khóe mắt đã ươn ướt.

Viên thái giám đang túc trực ở bên ngoài là An Trung Thuận, mắt của ông ta cũng đỏ hoe như sắp khóc vậy. An Trung Thuận biết rằng, hoàng thượng lúc này đang ít con ít cái, thật chẳng dễ dàng mới sinh được một hoàng tử, vậy mà mới có hai tháng thì hoàng tử ấy đã chết yểu rồi.. Ai! Ông trời đúng là không có mắt. Cũng may là Thục phi đã có mang, An Trung Thuận mong sao đó sẽ là một hoàng tử nữa”

An Trung Thuận đứng ngay ở trước cửa ngự thư phòng, đầu óc ông ta đang suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này một gã thái giám chạy tới bẩm báo: “ Hàn thượng thư đang chờ ngoài cửa điện xin được cầu kiến hoàng thượng. Các Tiến sĩ trúng bảng đã có mặt đông đủ ở Lại Bộ cả rồi, đang chờ bệ hạ tới để khai hội”

“ Thật hỗn xược! Ngươi không có mắt hay sao hả? Ngươi nghĩ hoàng thượng có thể đi vào lúc này không hả”

“ Nhưng tiểu nhân thật là không biết phải làm sao bây giờ. Biết trả lời với Hàn Thượng Thư thế nào đây”

“ Không vấn đề gì cả, ngươi cứ đi nói cho Hàn Thượng Thư biết, hoàng thượng lúc này đang rất đau lòng, không thể nào đi tới chúc mừng đám sĩ tử đó được đâu”

Tên tiểu thái giám bất đắc dĩ xoay người định đi ra nói chuyển cáo tới Hàn Thượng Thư, nhưng từ trong ngự thư phòng bỗng truyền đến âm thanh khàn khàn của hoàng thượng: “ Ngươi cứ nói Hàn Thượng Thư chờ trẫm một chút, trẫm sẽ lập tức đi ngay” - “ Bệ hạ” An Trung Thuận sững sờ khi nghe Trương Hoán quyết định như thế.

Lát sau, Trương Hoán từ trong ngự thư phòng chậm rãi đi ra ngoài. Trên nét mặt không có mất cứ biểu hiện gì của sự đau buồn nữa. Hắn đưa một phong thư cho An Trung Thuận, và dặn dò: “ Ngươi nhanh chóng mang thư nay đến cho Bình phu nhân, và nói với nàng ràng chuyện của Nguyên Phi trẫm nhờ cả vào nàng ấy”

Dứt lời, Trương Hoán bước đi thật dứt khoát ra khỏi điện. An Trung Thuận đăm đắm nhìn theo bóng lưng của Trương Hoán xa dần. Rồi ông ta cũng vội vàng chạy về phía hậu cung, chỗ của Bình Bình.

Dưới bậc thềm của Tử Thần Điện, Hàn tướng quốc đang rất hưng phấn, nóng lòng chờ hoàng thượng tới. Hai trăm tên Tiến sĩ đỗ bảng lần này đều những là kẻ có chân tài thực sự, hứa hẹn sẽ là lương đống vững chắc cho Đại Đường. Nếu như hàng năm triều đình đều có thể tuyển chọn được những nhân tài như lần này thì Đại Đường lo gì không đến ngày cường thịnh.

“ Hàn Thượng Thư, ta đã để khanh phải đợi lâu rồi” Trương Hoán bước thật nhanh xuống bậc thêm, lời nói đầy vẻ áy náy với Hàn tướng quốc.

Hàn tướng quốc vội vàng thi lễ: “ Hoàng thượng quốc sự bận rộn, mà thần lại luôn quấy rầy bệ hạ. Thần mới là người cảm thấy áy náy”

Từ Đại Minh cung đến Hoàng Thành cũng không xa lắm, cho nên Trương Hoán không long liễn (xe ngựa của vua) mà cưỡi một con ngựa. Hắn và Hàn tướng quốc nhanh chóng hướng Hoàng Thành mà phi ngựa đi.

“ Lô Thượng Thư đã nói, kết quả của cuộc thi khảo hạch quan chức đang đi tới những khâu xét duyệt cuối cùng, xế chiều hôm nay là có thể hoàn thành. Vậy tiến độ của việc đó bây giờ ra sao rồi” Trương Hoán cho ngựa đi chậm lại, quay sang hỏi Hàn tướng quốc.

“ Thần nghe nói là danh sách sơ bộ cũng đã lập xong rồi, nhưng lần khảo hạch quan chức lần này hình như có tới hơn chín trăm thí sinh làm bài không hợp cách. Chuyện này cũng đáng lo đấy hoàng thượng à”

Trương Hoán không trả lời ngay, hắn trầm tư một lát. Sau đó mới nói tiếp: “ Muốn trị quốc tốt trước hết phải trị được quan lại đã. Lần này trẫm ở cuộc thi khảo hạch quan chức chính là muốn cách giảm một số quan lại, nhưng trẫm cũng không muốn đánh mất đi những viên quan có tài năng thật sự. Bùi tướng quốc luôn là người muốn làm người tốt, cho nên cả nể, mà Hồ Thị Lang thì lại mới nhậm chức chưa lâu, cho nên cả hai người bọn họ đều không thích hợp để gánh vác trọng trách thanh lọc và giảm biên chế quan lại lần này. Cho nên trẫm đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chuyện cắt giảm biên chế quan lại ỏ Lại Bộ trẫm giao cho khanh xử lý. Kết quả của cuộc thi chẳng qua chỉ là cái cớ, mà chúng ta cần đánh giá các quan viên ấy trên cơ sở thành tích và đức hạnh của họ. Khanh hiểu ý trẫm nói chứ”

Hàn Tướng Quốc cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng và “ độ khó” của nhiệm vụ lần này. Nhưng ông ta không thể chối từ, đành trịnh trọng cúi đầu nói: “ Thần nguyện chia sẻ, gánh vác những lo lắng giúp hoàng thượng”

Vừa đi vừa nói chuyện, Trương Hoán và Hàn Thượng Thư đã nhanh chóng có mặt ở Thượng Thư Tỉnh của Lại Bộ. Nơi tiếp kiến, họp mặt các tân khoa Tiến Sĩ lần này là đại sảnh đường của Lại Bộ, hơn hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ đang đứng tụ tập với nhau. Tất cả người nào người nấy đều tràn ngập sự hưng phấn mới mẻ, bọn họ quan sát, ngó nghiêng so sánh chỗ này với chỗ bên kia. Có người lại hiếu kỳ, đánh giá về cái nha môn tập trung quyền lực quan trọng vào bậc nhất Đại Đường này. Tiếng bàn luận làm xôn xao cả sảnh đường.

“ Hoàng thượng giá lâm”

Sau tiếng hô của thị vệ , lập tức cả đại sảnh đường đã im ắng, yên tĩnh trở lại. Chỉ một chút sau đó Trương Hoán trong vòng vây hộ vệ của gần một trăm tên Vũ Lâm Quân từ cửa bên mà bước nhanh ra đại sảnh đường. Lại Bộ Thị Lang Hồ Dung vội vàng tiến lên bẩm báo: “ Bẩm hoàng thượng, hai trăm tân khoa Tiến Sĩ đã có mặt đông đủ cả rồi, xin hoàng thượng hãy phát vài lời”

Trương Hoán gật đầu, rồi chắp tay ra sau lưng, từ từ đi tới trước mặt hai trăm tên tân khoa Tiến Sĩ lần này. Hắn quét mắt nhìn lướt qua hai trăm anh tài này một lượt, người nào người nấy tinh thần đều phấn chấn, hào hứng. Cuối cùng, ánh mắt của Trương Hoán dừng lại ở Bạch Cư Dị, hắn khẽ mỉm cười với vị trạng nguyên này.

Bạch Cư Dị nhìn thấy Trương Hoán mà tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hắn ta đang nghĩ: Đúng là người này rồi, trong cuộc thi chính người này đã đến bên cạnh hắn. Quả nhiên là tràn đấy sắc khí truyền kì của thiên tử Đại Đường.”

“ Trẫm hoan nghênh các ngươi đã trở thành những môn sinh của thiên tử. Đây chính là vận may của các ngươi nhưng cũng chính là sự vinh hiển của trẫm, bởi vì trẫm đã có nhiều người môn sinh tài hoa như vậy” . Trương Hoán nói bằng một giọng trầm thấp, nhưng lời diễn thuyết lại cuốn hút giàu sức thuyết phục. Giờ phút này hắn đã tạm thời quên đi đứa con vừa yểu mệnh, thay vào hắn đang dồn hết cả tâm trí, và sự kỳ vọng vào những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này.

“ Các ngươi học tập chăm chỉ, xuất sắc để mong được đỗ đạt làm quan. Nhưng tại sao lại muốn làm quan chứ? Có lẽ mỗi người có một suy nghĩ, môt ý tưởng riêng. Có người nghĩ rằng mình sẽ trở thành người nắm giữ đại quyền trong tay, có thể dưới một người mà trên vạn người. Có người lại khát vọng về sự giàu sang phú quý, mơ ước có được vợ đẹp con khôn nhà cao cửa rộng, có vanh khoảnh ruộng đất. Nhưng trẫm cũng tin tưởng các ngươi là những người có hoài bão chính trị, là những con người nhiệt huyết mang trong mình khát vọng cống hiến, phục hưng Đại Đường trở lại thịnh trị, lấy lại bóng dáng của một đại đế quốc uy quyền năm nào. Đây là chính là điều trẫm mong đợi ở các ngươi. Trẫm cũng không phản đối việc các ngươi theo đuổi phấn đầu cho quyền lực, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Trẫm cũng hứa sẽ hậu đãi bổng lộc cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi vì năm đấu gạo mà lại phải khom lưng. Trẫm hứa. Nhưng trẫm cũng có yêu cầu, chỉ một yêu cầu, và cũng chỉ có bốn chữ. Đó là : Vì dân vì nước. Ta muốn ngày hôm nay các ngươi hãy khắc cốt ghi tâm điều này”

Và ngay sau đó, một buổi lễ tôn vinh những tân khoa Tiến Sĩ đã được tổ chức một cách long trọng, đầy màu sắc khoa trương đã được diễn ra. Đoàn người bắt đầu đi đi từ Chu Tước môn, rồi diễu qua các con phố. Tiếng chiêng trống rộn rã, cờ quạt tung bay phấp phới. Dường như tất cả mọi người ở thành Trường An đều đổ xô ra đường. Mỗi khi những tân khoa Tiến Sĩ này này đi qua một con con phố hay một địa điểm nào đó thì lập tức đều có những tiếng hoan hô vang lên nhiệt liệt. Hình ảnh những tân khoa Tiến Sĩ lúc này chính là mơ ước của tất cả những người đeo đuổi nghiệp đèn sách. Trong vô số những đôi mắt ở hai bên đường kia tràn đầy sự thán phục ngưỡng mộ. Dường như xung quanh những tân khoa Tiến Sĩ này đang có một vầng hào quang của sự vinh hiển bao quanh.

Đám tân khoa Tiến Sĩ ấy được đưa đến Đại Nhạn tháp, đây chính là nơi tên tuổi của bọn họ được lưu lại trên bia đá bảng vàng, mãi mãi cùng thời gian. Sau đó đoàn người lại vòng qua Khúc Giang Trì, tại đây hoàng đế Đại Đường đã long trọng chuẩn bị quốc yến để chiêu đãi vào chào mừng những tân khoa Tiến Sĩ này. Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt mà cuộc đời của họ sẽ không bao giờ quên được.

Màn đêm dần dần buông xuống, buổi yến tiệc dành cho các tân khoa Tiến Sĩ ở Khúc Giang Trì còn chưa kết thúc. Lúc này không khí ồn ào tấp nập của thành Trường An trong những ngày trước đây cũng đã giảm xuống, để trở về với sự êm đềm, bình lặng như những buổi tối của ngày thường. Nhưng tối hôm nay Bình Khang phường lại càng náo nhiệt hơn so với những ngày trước đây. Các tửu lâu lớn, đều chật ních những người là người. Đám sĩ tử cũng định hồi hương trong mai kia nên tụ tập uống với nhau chén rượu cuối chia tay, hẹn mùa xuân san năm lại gặp lại.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.