Chương trước
Chương sau
Nói xong, Lý Tuyên cũng chẳng thèm để ý đến Vi Trì phản ứng ra sao, hắn bước thẳng ra khỏi ngự thư phòng. Còn Vi Trì thì ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn khuất dần. Rồi lại cúi xuống nhìn tấm kim phiếu kia. Hắn chợt dậm chân một cái rồi xoay người chạy thẳng tới phòng của phụ thân.

Cuộc thi khảo hạch quan chức lần này so với các cuộc thi tuyển chọn nhân tài thì xem chừng quy củ và nghiêm ngặt hơn nhiều. Cuộc khảo hạch diễn ra đúng như tên gọi và ý nghĩa của nó. Việc đầu tiên không phải là công các loại vấn đề có thể xuất hiện trong đề thi, mà đó là việc phải kiểm tra lục soát thật kĩ các quan viên vào thi, làm như vậy là để phát hiện bọn họ mang tài liệu vào trường thi hay không, cũng như để ngăn ngừa việc nhờ người khác mạo danh thi hộ. Hơn nữa những quan viên nào đến chậm trong ít phút cũng đều ngăn lại, không cho vào trong trường thi.

Bây giờ đã là giờ Mão, đại môn của Tuyên Chính Điện đã rộng mở. Hơn năm ngàn quan viên tham gia kỳ khảo hạch xếp tành mười hàng theo thứ tự bước dần vào đại điện. Không người nào dám nói chuyện, ai nấy cũng đều trầm mặc mà đi về phía trước. Lý Tuyên đứng ở vị trí thứ tư của hàng thứ ba. Lúc này sắc mặt hắn âm trầm, không nói một lời nào cả, cứ lầm lũi đi theo mọi người vào đại điện.

Cách bố trí trong đại điện ngày hôm nay cũng không có khác gì nhiều so với chế khoa (Dưới triều nhà Đường , khoa thi đặc biệt do ý vua đặc định, gọi là chế cử khoa. Gọi tắt là chế cử hoặc chế khoa) trước đó mấy hôm. Cũng vẫn là những tấm ván gỗ đơn giản được dựng lên để ngăn cách thành các buồng thi nhỏ ỗi thí sinh. Tuy nhiên cách đánh số báo danh thì có chút thay đổi. Số báo danh của các thí sinh ở của bốn khu vực thi giáp, ất, bính, đinh được xếp ở trong chính điện. Số báo danh của Lý Tuyên là bốn trăm bốn mươi ba. Rất nhanh, hắn đã tìm được tấm biển lớn có để khu vực thi chữ ất. Rồi hắn trực tiếp đi thẳng vào hàng thứ ba, và nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình.

Ở chỗ ngồi của hắn có kê sẵn một bộ bàn ghế, trên bàn đã được cấp sẵn cả bút, mực, giấy, nghiên. Những thứ này mới được đặt vào đây tối hôm qua. Đợi một chút nữa sẽ có người đi phát quyển thi cho từng người. Lý Tuyên vào chỗ của mình, rồi ngồi xuống, không nói một lời nào cả, hồi hộp chờ cuộc thi bắt đầu.

“ Tại hạ là Lễ Bộ Thị Lang Vi Thanh, hôm nay ta được triều đình cử làm phó chủ khảo của cuộc khảo hạch quan chức lần này. Đồng thời ta cũng chịu trách nhiệm đôn đốc, giám sát toàn bộ trường thi ngày hôm nay. Sau đây ta sẽ tuyên bố về các quy củ của trường thi” . Sau khi Vi Thanh đọc xong quy chế của trường thì, lập tức những người cộng sự của ông ta đẩy một chiếc xe nhỏ đem các quyển thi ỗi quan viện dự thi. Mỗi người được phát một quyển.

Chiếc xe nhỏ kia từ từ đi đến gần chỗ Lý Tuyên. Trong lòng Lý Tuyên càng lúc càng cảm thấy hồi hộp, khẩn trương. Rồi một tiếng “ két” vang lên, chiếc xe nhỏ dừng lại trước mặt hắn. Một gã đưa một quyển thi cho hắn, còn dặn dò tỉ mỉ: “ Không nên gấp gáp , đừng quên viết tên đấy.”

Lý Tuyên nhận lấy quyển thi, bỗng nhiên có tiếng “ ồ” ngạc nhiên từ buồng thi bên cạnh truyền qua vách ngăn vọng tới tai hắn. Lập tức Lý Tuyên vội vàng mở quyển thi của mình, vừa nhìn qua một chút là hắn đã ngẩn cả người ra rồi. Cả quyển thi có tất cả là tám tờ giấy, trên đó chi chít toàn là những đề mục, khiến cho người ta hoa hết cả mắt. Bài thi lần này không có phần nào yêu cầu làm thơ phú, cũng không có sách luận, mà các vấn đề kinh điển gối đầu giường của Nho gia như: “ Lễ kí” , “ Tả truyện” “ Kinh thi” “ Chu lễ” “ Nghi lễ” , “ Kinh dịch” , “ Thượng thư” … lại đều có mặt trong đề bài. Cứ mỗi một hàng chữ viết lại được để trống một đoạn để cho thí sinh viết tiếp vào chỗ trống đó. Như vậy, cho dù trước đó thí sinh có mời người chuẩn bị trước cho phần thơ phú và sách luận thì cũng trở nên vô dụng. Mà đề thi lần này đòi hỏi thí sinh phải là những người có bản lĩnh thật sự.

Thông thường mà nói các vấn đề đặt ra trong các kinh sách của Nho gia chính là cơ sở của các kỳ thi. Phàm là những sĩ tử nếu đã chăm chỉ khổ luyện học tập trong mười năm thì về căn bản là bọn họ sẽ nắm được và rất quen thuộc với những nội dung này. Chỉ cần chịu khó ôn tập lại một chút là hoàn toàn thể nhớ lại nay được. Trong tháng sáu Trương Hoán đã ban bố rộng rãi trong cả nước sẽ tổ chức kỳ thi sát hạch kiểm tra năng lực và trình độ của quan chức. Và cho họ thời gian ba tháng để chuẩn bị. Ba tháng ôn tập lại kiến thức như vậy xem ra cũng là đủ lắm rồi. Trừ phi là những kẻ đọc sách không đến nơi đến chốn, hoặc là tuổi tác đã quá cao cho nên quên mất hết kiến thức rồi.

Nếu như vì tuổi tác đã à không thể nhớ lại được những gì đã học cách đây mấy chục năm thì cũng không còn cách nào cứu vãn được. Vì hiện nay số quan viên của Đại Đường đang quá nhiều, ít nhất cũng phải cắt giảm một nửa trở lên. Lúc này Lý Tuyên đang ngơ ngác nhìn quyển thi của mình một hồi lâu mà không thể thốt ra được lời nào cả. Hắn là kẻ được hưởng tập ấm. Khi thiếu niên hắn ăn chơi lêu lổng, lang thang ở khắp thành Trường An. Có thể nói, cho tới tận bây giờ hắn thật sự còn chưa bao giờ dành một ngày để đọc sách cả. Hiện tại hắn đang nhậm chức Đại Lý Tự Ty Trực, là quan hàm lục phẩm. Chức quan này cũng không cao không thấp gì cả. Theo quy định thì đơn vị mà hắn đang công tác chỉ được biên chế tối đa sáu người vào làm việc. Nhưng hiện tại đơn vị công tác của hắn có tới mười một người, trong đó chỉ có ba bốn người là làm việc thật sự, còn lại là toàn ngồi chơi xơi nước. Trên thực tế cho thấy Lý Tuyên cũng chỉ là loại quan “ vớ vẩn” , cho nên đối với đề bài hôm nay, hắn cơ bản là không cách nào làm được cả.

Lúc này, Lý Tuyên ló đầu ra, nhanh chóng liếc nhìn về hai bên một cái. Khi đã thấy lối đi trống không, cực kỳ im ắng, các quan giám khảo cũng rất ít qua lại. Thấy tình hình có vẻ an toàn, hắn liền từ từ xoay cái đầu bút, rồi cẩn thậ tìm tòi, xem xét gì đó ở quản bút nhưng không có gì. Cuối cùng hắn kiểm tra tới phần đuôi của cây bút, nhẹ nhàng xoay phần cái nắp ở phần đuôi bút. Khi cái nắp này mở ra thì hắn phát hiện quản bút hoàn toàn rỗng, và từ trong quản bút đó hắn lấy ra một cuộn giấy nhở. Rất nhanh hắn đem giấu cuộn giấy đó vào quyển thi của mình, rồi tức tốc khôi phục lại nguyên trạng cho cái bút.

Hắn lại ló đầu ra bên ngoài liếc mắt do xét tình hình xung quanh. Nhưng thoáng cái, hắn cũng nhìn thấy ở cách đó không xa có một thí cái đầu cũng ló ra ngó nghiêng giống như hắn. Ánh mắt của hai người chạm nhau, cả hai liền hiểu ý khẽ cười với nhau. Thấy không có quan giám khảo nào đi kiểm tra Lý Tuyên lập tức đem cuộn giấy nhỏ mà hắn vừa lấy được từ trong quản bút ra. Trên cuộn giấy đó toàn là chữa nghĩa vừa nhỏ mà lại dày chi chít. Phía trên của cuộn giấy nhỏ đó được đánh số thứ tự ứng với mỗi câu hỏi tương ứng. Thực ra thì đây chính là đáp án chuẩn của bài thi lần này.

Lý Tuyên có gắng kiềm chế sự kích động và hồi hộp trong lòng, cố gắng chép cho thật nhanh đáp án từ cuộn giấy kia vào quyển thi của mình. Một mặt, hắn chép cho thật nhanh, mặt khác lại chú ý đến động tĩnh trên lối đi. Theo quy định thì thời gian làm bài thi là hai canh giờ, nhưng với tốc độ chép “ thần sầu” Lý Tuyên chỉ mất có một canh giờ để hoàn thành. Đối với hắn đại công đã cáo thành rồi. Sau khi chép xong Lý Tuyên bắt đầu quay sang đối chiếu, soát lại xem mình có chép sai chỗ nào không. Khi hắn ra soát được một nửa quyển thi thì bỗng nhiên từ đằng xa một loạt những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, dường như bước chân đó nhắm thẳng đến vị trí của hắn rồi. Lý Tuyên kinh hãi đến mức gan mật như tê liệt hết cả. Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để vo viên cuộn giấy kia thành một cục rồi nuốt vào trong bụng thật nhanh.

Tiếng bước chân ấy dừng lại ở buồng thi bên cạnh buồng thi của hắn. Tiếng của Vi Thanh cũng vọng sang chỗ hắn: “ Có chuyện gì thế”

Tên thí sinh ở buồng thi bên cạnh buồng thi của hắn đáp: “ Dạ, bút của tôi bị hỏng rồi, có thể cho tôi đổi một cái khác được không”

“ Ngươi cứ ngồi đợi một chút” . Tiếng bước chân của Vi Thanh lại xa dần.

Sự hồi hộp, hoảng hốt trong lòng Lý Tuyên đã trùng xuống, hắn bình tĩnh trở lại, nhưng có điều đáp án hắn đã nuốt vào bụng mất rồi. Phía sau còn bốn trang hắn vẫn còn chưa kịp đối chiếu, cho nên có đúng hay không hắn cũng không biết thế nào cả. Lúc này đầu Lý Tuyên thấy ngứa ngáy, nóng lên vì giận. Phải làm sao bây giờ? Lúc này hắn hận là không thể cho cái thằng ở buồng bên cạnh một quả đấm cho nó chết luôn đi. Hắn chỉ biết ngơ ngác ngồi đó run sợ, hắn không biết bây giờ mình nên làm cho phải đây?

“ Có chuyện gì thế? Ngươi làm xong rồi à” Vi Thanh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Lý Tuyên. Ông ta cười hỏi: “ Nếu làm xong rồi thì có thể nộp bài”

“ Dạ!Dạ! Tôi đã làm xong” Lý Tuyên cuốn quýt cầm bài thi lên, hắn kính cẩn đưa bài thi bằng hai tay cho Vi Thanh. Vi Thanh thấy Lý Tuyên đã làm xong, điều ấy là cho ông ta có phần bất ngờ, liền nhận bài thi của hắn, rồi lật mở xem qua một chút. Lúc này, ánh mắt của ông ta càng thể hiện sự nghi hoặc nhiều hơn. Vi Thanh thừa biết rằng tên Lý Tuyên này là kẻ chẳng học hành gì cả, vậy mà mấy tờ đầu của quyển thi hắn làm rất chính xác, hơn nữa lại hoàn toàn đúng với đáp án chuẩn.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.