Bùi Oánh gật đầu, nàng thấy mặt tên hiệu úy trẻ đầy máu tương, ánh mắt đầy vẻ hối hận. Nghĩ tới hắn ta bình thường mang một khuôn mặt tươi cười nhưng hiện đang hấp hối. Trong lòng nàng không đành lòng liền nói với Cao Vân Sách: “ Cao tướng quân, ta muốn xin tướng quân tha mạng cho bọn họ được chứ!”
Cao Vân Sách do dự chốc lát mới nói: “ Thuộc hạ không dám, nhưng bọn họ đã không theo quân kỷ nếu ta tha cho bọn hắn sợ rằng không thể nào báo cáo lại với Đô đốc được.”
“ Đô đốc của các ngươi thì để ta nói chuyện.” Nét mặt Bùi Oánh sa sầm lại: “ Ta chẳng bao giờ can thiệp vào quân vụ của các ngươi, càng chưa yêu cầu các ngươi điều gì thái quá. Chỉ có lần này thôi, ngươi có đáp ứng không?”
Bùi Oánh có uy tín rất cao trong quân, hơn nữa nàng tương lai có thể làm quốc mẫu của Đại Đường, Cao Vân Sách sao dám cãi lại. hắn không dám nói câu nào vội phất tay với binh sĩ hai bên nói: “ Phu nhân có lệnh, tạm thời tha mạng cho Vương hiệu úy. Miễn chức hiệu úy của hắn.”
Hắn lại chỉ vào hơn mười binh sĩ đã sơ suất nói: “ Mười lăm người này tạm tha tội chết. nhưng tội sống không thể tha đem về quân doanh đánh mỗi người trăm trượng.”
“ Đa tạ phu nhân! Đa tạ phu nhân tha mạng!” Hiệu úy trẻ tuổi cùng hơn mười binh sĩ đầy nước mắt nói lời cảm ơn với Bùi Oánh. Một đám binh sĩ cởi trói cho bọn họ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133758/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.