“ Vâng, thám báo của chúng ta phát hiện bọn họ quả thật là hạ trại chứ không phải hành quân.” Thân binh trả lời không chút do dự.
Lý Sư Đạo nắm hai bên thái dương lại đi vài bước, rốt cục hắn thay đổi mệnh lệnh “ Truyền lệnh đại quân lập tức tập hợp, chuẩn bị theo ta tập kích bất ngờ trại địch.”
Tia nắng ban mai mùa Đông vừa chiếu rọi xuống mặt đất, trời vẫn chưa sáng rõ. Sương vẫn bao phủ lên trên vùng đất nhiễm phèn. Cách Diêm thành không đến hai mươi dặm có một vạt rừng thưa. Vạt rừng mọc được trên vùng đất nhiễm phèm thật hiếm khi gặp. Bởi thế cho nên vạt rừng liễu này có vẻ lẻ loi đứng trong ánh nắng mai, xung quanh nó không còn chút màu xanh nào khác.
Bên cạnh rừng liễu có một quân doanh đơn giản. Nói nó đơn giản là vì nó không có hàng rào gỗ, cũng không có vong gác, lại càng không có chiến hào cọc gỗ hay bất kỳ công trình phòng sự nào khác. Gần ngàn chiếc lều được dựng đầy khu vực, không nghiêm chỉnh. Đây là vì do quân đội hành quân vội vàng xuống phía nam quá mệt mỏi nên mới dựng trại một cách tạm bợ như vậy. Hơn nữa chỉ chốc lát nữa là họ sẽ phải rời khỏi đây thôi.
Nhờ sự bao phủ của sương sớm một toán quân bí mật tiếp cận quân doanh. Toán quân này chỉ còn cách quân doanh ba dặm. Bọn họ nhẹ nhàng tiến nhanh về phía quân doanh ở cạnh rừng liễu. Lý Sư Đạo cầm một cây thương thép đứng sau một gò đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133745/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.