Chương trước
Chương sau
Bùi Oánh ngồi ở trong xe ngựa, xuyên qua màn xe nhìn chăm chú vào cảnh sôi nổi trên đường. Nàng để tâm cảm nhận sự hoan hô chân thành của đám dân chúng. Một loại tự hào vui sướng trào dâng từ đáy lòng, nàng cảm thấy tự hào về người chồng của mình.

“ Mẹ, sư phụ của con nói An Tây và Trường An cách xa nhau vạn dặm, ngoại trừ có thể phát huy tác dụng của con đường tơ lụa cổ thì kỳ thật cũng không có ưu điểm nào khác. Con cũng không hiểu, vì sao những dân chúng này lại kích động như thế. Chẳng lẽ bọn họ đều muốn đi phương tây buôn bán sao?” Đứa con cả bảy tuổi Trương Kỳ của Trương Hoán vì không rõ nguyên do nên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc hỏi mẹ mình.

Bùi Oánh sầm mặt xuống “ Sư phụ của con không có nói cho con biết tại sao à?”

Trương Kỳ gật đầu “ Sư phụ của con nói ngày xưa Hán Vũ Đế chinh chiến khắp nơi, hao phí tiền tài thực lực của một nước khiến cho vô số dân chúng cửa nát nhà tan, cuộc sống khốn khổ. Kỳ thật chẳng qua là vì thỏa mãn ý muốn có thành công vĩ đại của ngài. Lúc tuổi già thì ngài cũng rất hối hận, cho nên không bao giờ nói chuyện khinh suất về chiến sự nữa.”

Bùi Oánh không nghĩ tới con mình lại nói như vậy nên không khỏi có hơi kinh ngạc. Nàng do dự một lát liền bảo: “ Sư phụ của con là suy nghĩ vì dân chúng. Điều này đúng, nhưng sư phụ cũng không hoàn toàn đúng. Hán Vũ Đế xuất binh chinh chiến cũng không phải hoàn toàn vì thành công vĩ đại của mình. Ông ấy cũng là vì tiêu diệt những kẻ xâm phạm biên giới hàng trăm năm, làm cho đại Hán cường thịnh. Chỉ có dùng binh quá độ thì mới có thể làm cho dân chúng gặp tai ương. Nếu như ngài có thể chú ý đồng thời với lúc đánh giặc thì cũng làm cho cuộc sống dân chúng tốt lên, cũng sẽ không làm xuất hiện tình hình mà sư phụ của con nói tới.”

“ Con đã hiểu.” Trương Kỳ vui mừng kêu một tiếng, cắt đứt lời mẹ mà nói “ Cũng như con thích cưỡi ngựa, cưỡi ngựa có thể luyện cho thân thể cường tráng. Nhưng thân thể của con còn yếu, nếu cưỡi quá nhiều thì ngược lại sẽ làm thân thể bị thương.”

Bùi Oánh thấy con mình hết sức thông minh, nàng trìu mến vuốt ve đầu của nó vừa cười bảo: “ Con vẫn còn nhỏ, mới đọc sách một năm nên có nhiều đạo lý còn không biết. Một người, một dân tộc, một quốc gia phải có một chút tâm huyết, không thể vì muốn nghỉ ngơi lấy lại sức mà luôn nén giận mặc kệ cho người ta làm nhục. Để có thể ổn định và hoà bình lâu dài, nên cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn, cần đổ máu thì đổ máu, phải văn võ cả mềm lẫn cứng thì mới là đạo cường quốc. Con hiểu chưa?”

Thấy con mình vẫn còn có cái hiểu cái không, Bùi Oánh cười ôm lấy nó chỉ chỉ đám dân chúng kích động hoan hô ngoài cửa sổ mà bảo: “ Con có nhìn thấy không, mặc dù cha con hơn nửa năm không ở cùng chúng ta một chỗ. Nhưng cha chinh chiến bên ngoài, mang đến hy vọng và niềm tin cho nhiều người như vậy nên được nhiều người như vậy yêu quý. Con hẳn là nên cảm thấy tự hào về cha mình.”

Trương Kỳ liên tục gật đầu “ Lớn lên con cũng muốn giống như cha!”

Bùi Oánh cười mà không nói, nàng vẫn đang suy nghĩ nên thay đổi sư phụ cho con mình.

Phủ đệ của Lô Kỷ ở phường Vĩnh Nhạc, cách phủ trạch của Trương Hoán không đầy một dặm. Trước khi Trương Hoán vào thành thì ông ta đã cưỡi xe ngựa vội vàng chạy về phủ. Đêm qua vợ yêu của ông ta bị cảm khiến cho tâm trí của ông ta cả ngày đều bất an, cũng không có tâm tư vào triều nữa. Khi xe ngựa sắp vào cửa phường thì chỉ thấy vô số dân chúng từ bên trong phường chạy ra. Từ đằng xa vang lên từng đợt tiếng hoan hô. Lô Kỷ biết, đây là Trương Hoán đã vào thành.

Ông ta cười gượng lắc đầu, lệnh cho đánh xe ngựa chú ý né tránh. Đúng lúc này, một người gia đinh ở bên ngoài cửa sổ xe báo cho ông ta: “ Lão gia, phía sau hình như có người đang gọi ngài.”

Lô Kỷ vén màn xe thì thấy một chiếc xe ngựa có hàng trăm người hộ vệ đang hối hả chạy tới. Cỗ xe ngựa này thì ông ta biết, buổi sáng bọn họ vẫn còn cùng nhau đi ra ngoài thành để nghênh đón Trương Hoán. Đúng là xe ngựa của Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu. Ông ta cười cười, lệnh cho đánh xe dừng lại. Chỉ chốc lát, xe ngựa Bùi Hữu chạy đến rồi “ két!” một tiếng dừng lại song song với ông ta. Lô Kỷ vừa mở cửa xe ra, Bùi Hữu đã lòng như lửa đốt nhảy ra, vừa thấy mặt liền mở đầu chất vấn: “ Hôm nay ngươi điên rồi sao?”

Bùi Hữu vẫn còn nhỏ hơn Lô Kỷ mười tuổi, nhưng hai người giao tình cũng là sâu đậm nhất. Hai người vốn từ gia tộc mấy đời thân nhau, lại đều là cùng nhập môn ấm. Lúc mới làm quan liền cùng nhau đến điện Phụng Thiên làm Chủ Bộ và Huyện Úy. Về sau Lô Kỷ được điều đến Thiểm quận làm Thứ Sử, Bùi Hữu lại đi theo cùng làm Tư Mã Thiểm quận. Cuối cùng, có lẽ do Bùi Hữu dẫn tiến nên mới khiến Lô Kỷ trở thành nồng cốt Bùi đảng. Vài thập niên giao tình trên quan trường đã làm hai người trở thành quan hệ tâm đầu ý hợp.

Hôm nay buổi sáng Lô Kỷ đứng ra điều đình chuyện Bùi Tuấn cùng Trương Hoán bàn về khao thưởng làm Bùi Hữu thất kinh lo lắng không thôi đối với hành động của Lô Kỷ . Không thể nói là ông ta đã phản bội đại ca, nhưng ít nhất đã hiện ra dấu hiệu thay đổi thuyền. Không cần Bùi Tuấn căn dặn, Bùi Hữu liền hoảng sợ vội chạy tới tìm Lô Kỷ để hỏi rõ tình huống.

Có lẽ cảm giác được giọng điệu của mình có vẻ nặng nề, Bùi Hữu muốn làm dịu bớt bầu không khí liền bảo: “ Có phải Tử Lương huynh có dụng ý rõ ràng với Tướng Quốc?”

“ Ngài cho là gì?”

Lô Kỷ cười nhạt, hỏi ngược lại Bùi Hữu. Ông ấy đương nhiên biết suy nghĩ thực sự của Bùi Tuấn, biết so với Thôi Tiểu Phù thì ông ta còn muốn làm nhạt việc An Tây hơn. Biết rất rõ ràng rằng khi ở thời điểm mẫn cảm mà mình đứng ra nói với Trương Hoán thì có ý nghĩa như thế nào, có lẽ Bùi Tuấn hiện tại đang vì chuyện này mà giận dữ! Nhưng Lô Kỷ cũng không hối hận, về chuyện này ông ta nghĩ tới đã lâu. Ông ta vẫn chưa đến sáu mươi tuổi, ít nhất còn có thể làm quan tiếp mười năm. Hiện tại ông ta đã bước lên tới có thân phận Nội các, hoạn lộ trên con đường làm quan đã rất hẹp rồi. Từ góc độ trên mà nói thì ông ta cũng được xem như công thành danh toại không có gì cần phải trăn trở. Nhưng ông ta vẫn còn một thân phận khác là Gia chủ Lô thị gia tộc, ông ta vẫn còn có mấy đứa con đang làm quan. Hiện tại trong bụng phu nhân của ông ta lại vừa mới hoài thai thêm cốt nhục của ông ta. Về đủ các mặt, ông ta đều không thể không suy nghĩ. Thế gia triều chánh sinh ra từ đại loạn. Nhưng trải qua mười mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Đại Đường đã dần dần khôi phục Nguyên Khí. Cùng với Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia, thế gia triều chánh đã đi tới con đường cuối cùng. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu hy vọng khôi phục lại đế chế chánh thống, Lô Kỷ cũng không ngoại lệ. Nếu như không có Trương Hoán xuất hiện thì có lẽ ông ta vẫn đi theo sau Bùi Tuấn, làm người ủng hộ trung thành của Bùi Tuấn. Nhưng cùng với việc Trương Hoán nổi lên và ngày càng cường đại thì quyết tâm của ông ta liền dần dần bắt đầu dao động. Nhất là hai chuyện lớn là lần chiến dịch An Tây này và Tiên Đế bị chết đã làm Lô Kỷ mẫn cảm ý thức được việc Trương Hoán thượng vị chỉ là chuyện sớm hay muộn, là xu hướng phát triển. Cho nên hôm nay ông ta liền dè dặt bước ra thử dò xét một chút.

Ông bạn cố tri chất vấn cũng là nằm trong dự liệu của Lô Kỷ. Ông ta thấy sắc mặt Bùi Hữu thay đổi mấy lần liền nói thành khẩn mà khuyên can: “ Ông là người đứng ở bậc thứ hai của Bùi gia. Khi Tướng Quốc cố chấp mà không nhận ra tình thế thì ông nên kịp thời nhắc nhở Tướng Quốc. Có đôi khi lui một bước sẽ lại là trời cao biển rộng. Trương Hoán không phải Chu Thử, cũng không phải Thôi Khánh Công. Nếu như ông ấy muốn thượng vị thì ba năm trước đây đã có khả năng thực hiện, cần gì phải chờ cho tới hôm nay? Ta nói mọi thứ như thế để cho lão đệ tự mình bảo trọng.”

Nói xong, ông ta nhắm mắt lại cũng không nói một lời nào nữa. Bùi Hữu đã biết rõ tâm tư của Lô Kỷ, hồi lâu ông ta cũng không nói thêm một câu nào. Một lúc lâu sau, ông ta thở thật dài mà khom lưng chắp tay chào Lô Kỷ rồi xuống xe đi.

Lô Kỷ một mực đợi xe ngựa đi xa, mới từ từ mở mắt vung tay lên bảo: “ Về phủ!”

Mùa đông năm nay nhất định là một giai đoạn nhiều chuyện. Đồng thời lúc Trương Hoán trở về Trường An thì ở Bùi phủ cũng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, mời chúng ta chuyển mắt đến Bùi phủ.

Mấy ngày nay trong phủ Bùi Tuấn cũng không yên ổn. Mâu thuẫn giữa hai đứa con trai càng ngày càng gay gắt. Nguyên nhân gây ra là do con thứ Bùi Minh Diệu một mình mua một chỗ ở bên ngoài, hơn nữa lại nuôi một nữ nhân. Nữ nhân này xuất thân vũ cơ, trong một lần bằng hữu gặp gỡ ngâm thơ được Bùi Minh Diệu nhìn trúng. Không lâu sau một đêm phong lưu, nữ nhân liền tìm tới cửa nói cho hắn đã mang cốt nhục của hắn. Bùi Minh Diệu cũng không dám nói cho cha, muốn chờ sau khi nàng sinh hạ đứa con thì lấy máu nhận thân. Nếu như chứng thật là con của mình thì sẽ bẩm báo cho cha rồi nạp nàng làm thiếp.





Vì vậy, Bùi Minh Diệu liền đem cô gái này nuôi tai nhà riêng. Lúc mới bắt đầu thì tin tức được che kín thật sự nghiêm ngặt, nhưng rất nhanh chuyện này không biết như thế nào lại bị con trưởng Bùi Minh Khải biết. Lúc này hắn nói cho cho hay. Bùi Tuấn giận tím mặt, kiên quyết tra hỏi Bùi Minh Diệu một trận, lại sai người đem nàng kia nhận vào trong phủ, thu xếp cho ở nhà riêng. Nhưng chuyện cũng vẫn chưa xong, sau khi Bùi Tuấn suy nghĩ nhiều lần thì rốt cục vào tháng trước đã tước đi địa vị người thừa kế Gia chủ của Bùi Minh Diệu. Lại công bố thay đổi suy nghĩ về người nối nghiệp Gia chủ, hơn nữa sẽ không giới hạn trong con của mình.

Mất đi địa vị người thừa kế Gia chủ thì Bùi Minh Diệu đương nhiên hận thấu xương đối với đại ca. Hai người lại sống cùng dưới mái hiên, coi như không dám trở mặt ở trước mặt cha, nhưng âm thầm lén lút đấu nhau thì đúng là một khắc cũng không ngưng.

Bùi Minh Diệu có một người phụ tá gọi là Chu Mật, nguyên là một người trợ giáo Quốc tử giám. Trong một lần tình cờ gặp gỡ khi Bùi Minh Diệu nhận chức Cấp Sự Trung, Chu Mật liền có lòng nịnh bợ. Sau mấy lần gặp gỡ, Bùi Minh Diệu thấy hắn có lối suy nghĩ thận trọng chặt chẽ mà lại có mưu lược liền thỉnh thoảng thỉnh giáo hắn. Chu Mật cũng nói cho hắn, nếu Tướng Quốc cũng không lập tức xác định người thừa kế Gia chủ mới thì đã nói lên Bùi Tuấn còn đang do dự. Bùi Minh Diệu hắn rất có khả năng vẫn còn có thể lại lên ngôi. Bùi Minh Diệu tin tưởng sâu sắc nên mọi chuyện cứ theo lời Chu Mật khuyên mà làm. Sau một thời gian, đối với sự hối cải của hắn thì Bùi Tuấn cũng hết sức vui mừng. Từ đó, Chu Mật trở thành quân sư hàng đầu của Bùi Minh Diệu.

Buổi sáng, Bùi Minh Diệu từ thị vệ của cha mà biết được tin tức Trương Hoán về kinh, hắn liền lo lắng lo lắng chạy tới Quốc tử giám tìm kiếm Chu Mật. Hắn vẫn cho rằng Trương Hoán là người ủng hộ Bùi Minh Khải, nay Trương Hoán vào kinh thì chắc chắn sẽ khiến cho Bùi Minh Khải thêm dòm ngó với địa vị người kế thừa Gia chủ.

Chu Mật nghe xong lời kể của Bùi Minh Diệu thì không khỏi cười ha ha, liên tục khoát tay bảo: “ Sứ quân không cần vì việc này mà phiền não. Tại hạ cho rằng Trương Hoán đến thì ngược lại còn là bất lợi đối với Bùi Minh Khải.”

“ Vì sao?” Bùi Minh Diệu trầm giọng hỏi. Hắn đương nhiên cũng biết phụ thân cùng Trương Hoán có mâu thuẫn sâu sắc, nhưng hắn lo lắng Trương Hoán sẽ bí mật nhúng tay vào chuyện Bùi gia. Với thực lực của hắn thì đưa Bùi Minh Khải lên cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa phụ thân cũng không nhất thiết có thể phát hiện ra. Điểm này hắn biết rõ nên hắn hy vọng Chu Mật có thể cho hắn một phương án chu toàn.

Chu Mật thấy Bùi Minh Diệu có sắc mặt không vui thì biết tiếng cười của mình làm hắn có hơi thẹn quá thành giận. Chu Mật vội vàng dừng cười mà nói nghiêm nghị: “ Tại hạ luôn cho là Tướng Quốc khi suy nghĩ việc kế thừa Gia chủ thì sẽ cân nhắc cẩn thận. Với thân phận con trưởng của Bùi Minh Khải mà cũng không được Tướng Quốc suy xét thì nói rõ việc hắn không thể nhậm chức gia chủ là có lý do hết sức đầy đủ. Nếu như sứ quân không tiếp tục cố thì Tướng Quốc mới suy nghĩ tới hắn. Nhưng đến nay không có có một chút kết luận, thậm chí vẫn còn mở rộng nói không nhất định là con của mình. Từ đó có thể suy đoán, Tướng Quốc căn bản là sẽ không suy nghĩ để Bùi Minh Khải làm người kế thừa Gia chủ. Tại hạ đề nghị sứ quân nhìn rộng ra hơn một chút, nên suy nghĩ tới những con trưởng các chi khác trong gia tộc.”

Bùi Minh Diệu như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Hắn thừa nhận Chu Mật nói đúng, chính mình đã hơi bị sự căm ghét Bùi Minh Khải làm che mắt. Nhưng như lời Chu Mật nói thì lại hết sức không chắc chắn. Suy nghĩ đến những chi khác trong gia tộc, người có khả năng là các chú thì còn có bốn người, lại thêm huynh đệ của tổ phụ thì tính tổng cộng con trai trưởng đồng lứa Bùi gia với hắn ít nhất cũng có năm sáu chục người. Vậy hắn làm sao mà chú ý cho xuể?

Chu Mật dường như biết tâm tư của Bùi Minh Diệu, hắn cười cười lại nói: “ Kỳ thật chuyện nhà cũng như việc nước, kẻ ngồi trên cao cuối cùng thì vẫn còn phải nhìn thực lực của bản thân. Sứ quân suy xét những con trưởng khác làm gì, tốt hơn hết là làm lớn mạnh thực lực của mình. Có thực lực làm đảm bảo thì Tướng Quốc vào lúc quyết định cuối cùng làm sao không thể suy nghĩ tới sự ổn định của gia tộc? Sứ quân đã hiểu rõ ý của tại hạ không?”

“ Thực lực?”

Bùi Minh Diệu chắp tay đằng sau từ từ lâm vào trầm tư, hắn cũng không phải kẻ ngu dốt. Chỉ là gần đấy bị mất địa vị người kế thừa Gia chủ mà tâm thần đại loạn, lại bị thù hận che tầm nhìn nên mới nhất thời nhìn không rõ tình thế. Nay được Chu Mật nhắc nhở thì hắn liền bắt đầu có hơi tỉnh táo .

Bởi hắn hiểu rõ, thực lực chính là chức quan của triều đình. Trước mắt hắn đã là hàm Cấp Sự Trung, chức này là sánh ngang với Hộ Bộ Trung Thư Xá Nhân có hàm Chánh quan Ngũ phẩm. Trong đồng lứa con cháu Bùi gia thì chức vụ của hắn là cao nhất. Ngay cả Bùi Minh Khải cũng mới là Thái Tử Xá Nhân hàm Chánh Lục phẩm, nhưng đó lại là chức quan làm vì, không thể cùng so sánh với hắn.

Những con trai khác như Tam đệ Bùi Minh Khiên mấy tháng trước được điều đến Hà Đông làm Huyện lệnh. Ngoại trừ con trưởng của Bùi Minh Hải của Nhị thúc Bùi Hữu làm Trưởng Sử tại Nghiệp Quận thì tất cả mọi người đều khó có thể so sánh với mình. Chân mày Bùi Minh Diệu đột nhiên nhíu lại, hắn bỗng nhớ ra Ngũ đệ Bùi Minh Viễn vẫn luôn nhậm chức ở Lũng Hữu. Gần như tất cả mọi người đã quên lãng hắn, hơn nữa chức vụ của hắn chỉ là Tư Mã trong Tiết Độ Phủ, là thuộc quan của Trương Hoán. Nhưng hắn cũng là quan văn đứng thứ hai ở Lũng Hữu, có được thực lực vượt xa chính mình.

Nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt lóe liền thôi. Bùi Minh Viễn là tâm phúc của Trương Hoán thì phụ thân làm sao có thể mời hắn làm người thừa kế Gia chủ. Nghĩ tới nghĩ lui có lẽ Bùi Minh Hải mới là uy hiếp lớn nhất đối với chính mình.

“ Sứ quân hiểu rõ tại hạ nói tới thực lực gì sao?” Chu Mật nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà hỏi.

Bùi Minh Diệu chậm rãi gật đầu, “ Ta làm quan nhiều năm, bất kể kinh nghiệm, năng lực thì những con cháu khác của Bùi gia cũng không thể dễ dàng vượt qua.”

“ Không!” Chu Mật liên tục khoát tay “ Tại hạ nói thực lực không chỉ có là chức quan lớn nhỏ.”

“ Vậy ngươi nói tới cái gì?”

“ Là quân quyền!” Chu Mật nhìn hắn mà gằn từng chữ: “ Quyền khống chế đối với quân đội Bùi gia các ngươi, đây mới thật sự là thực lực.”

“ Quân quyền?” Bùi Minh Diệu ngẩn ra, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không có mộng đến. Nhưng hắn chỉ sững sờ trong nháy mắt liền lắc đầu liên tục mà đáp: “ Cái này là không có khả năng, quân đội Bùi gia chúng ta chỉ có Gia chủ mới có thể khống chế, những Đại tướng cầm quân chỉ nghe mệnh lệnh phụ thân của ta. Trừ phụ thân ra thì không ai điều động bọn họ được.”

Chu Mật khẽ cười một tiếng “ Đây là do sứ quân suy nghĩ vấn đề không nhìn hết. Tại hạ cũng không phải nói để cho sứ quân đi cướp lấy quân quyền, làm cho quân đội nghe lời ngài trong mọi việc. Không! Không phải như vậy, tại hạ chỉ là hy vọng các tướng lĩnh quân đội có thể ủng hộ ngài trong việc người thừa kế Bùi gia, như vậy là đủ rồi.”

Bùi Minh Diệu hồi lâu không nói gì, lời của Chu Mật dường như mở ra cho hắn một cái cửa sổ để hắn thấy được những phong cảnh chưa bao giờ thấy bên ngoài cửa sổ. Đúng vậy! Lưu Phanh, Đoạn Luyện Đạt, Dương Tú, Hàn Văn Danh, Vương Thái, năm viên Đại tướng này đang nắm giữ gần ba mươi vạn đại quân Bùi gia. Bọn họ nghe mệnh lệnh của phụ thân là không sai. Nhưng bọn hắn cũng là người, chuyện người thừa kế Bùi gia cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của bọn họ. Bọn họ không có khả năng không quan tâm chuyện này. Không nói cả năm người, chỉ cần ba người trong đó ủng hộ mình thì khi phụ thân suy nghĩ về chọn người thừa kế Gia chủ hẳn sẽ không thể không cân nhắc tới thái độ của quân đội.

Nghĩ vậy, Bùi Minh Diệu bỗng nhiên xoay người hưng phấn nhìn chăm chú hắn mà hỏi: “ Vậy ngươi nói, ta nên bắt đầu từ đâu?”

Rời khỏi Quốc tử giám, Bùi Minh Diệu hưng phấn thấy thân nhẹ như yến, dắt dây cương ngựa ở giữa đường mà nhảy chân sáo khiến cho vô số người đi đường che miệng lặng lẽ cười. Mấy vị thầy đồ Quốc tử giám đi ngang qua thì càng chau mày. Đường đường là Trung Thư Xá Nhân mà lại thể hiện bộ dạng phóng đãng trên đường thì còn ra thể thống gì!

Bùi Minh Diệu thấy tầm nhìn được mở rộng mà vui vẻ đi. Có điều hắn không biết, ngay khi hắn vừa mới đi thì Chu Mật liền len lén chuồn ra khỏi Quốc tử giám từ cửa sau. Hắn lên một chiếc xe ngựa nhằm hướng chợ phía đông mà đi. Cuối cùng xe ngựa dừng ở trước Càn Vân đại tửu lâu tại chợ phía đông. Chu Mật nhìn quanh không có người quen thì chợt nhanh chân lẩn vào trong quán rượu.

Vào lúc Bùi Minh Diệu rời khỏi Quốc tử giám thì Trương Hoán cũng trở lại phủ của mình tại Trường An. Tôn Đại quản gia từ ba ngày trước đã biết chủ nhân muốn vào kinh, ông ta bắt đầu cho đám tôi tớ tiến hành tổng quét dọn cả phủ đệ. Sơn lại cửa chính, vét bùn thay nước trong hồ, một số hoa cỏ cây cối chết héo cũng nhổ bằng sạch rồi trồng lại bằng những giống hoa và cây cảnh quý. Đồng thời phái người thu mua nguyên liệu hàng hóa chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.