“ Tiểu bảo bối, lớn lên nhanh một chút , cha cũng sẽ dạy con cưỡi ngựa?” Thôi Ninh nhẹ nhàng dỗ con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trong giấc ngủ say sưa mà nàng đau buồn thở dài một hơi.
“ Đang than thở cái gì mà thở dài thế?” Một âm thanh trầm thấp cười nói ở sau lưng nàng.
Thôi Ninh đột nhiên cảm giác có người từ phía sau ôm lấy nàng. Nàng cả kinh nhưng lại lập tức cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc kia vấn vít quanh nàng. Mũi nàng cay xộc lên, nàng ngã vào trong ngực của hắn. Nàng nâng đứa con ở trong lòng lên nói run rẩy: “ Tới thăm con chàng một lát đi.”
Trương Hoán ôm lấy con trai, hôn hít rồi đặt nó vào nôi ở một bên, cẩn thận đắp chăn cho nó. Hắn lại kéo Thôi Ninh, gắt gao ôm nàng vào trong lòng mình, hôn lên đôi môi của nàng mà cười nói: “ Ban ngày đã ngắm con trai, buổi tối ta muốn nhìn kỹ mẹ của nó một cái.”
Thôi Ninh trên mặt thẹn thùng vô hạn, nàng chỉ ra cửa nói nhỏ: “ Trước hết đóng chặt cửa!”
Trương Hoán nhảy hai bước ra chốt cửa khóa trái rồi cười cười từ từ đi tới gần Thôi Ninh. Lúc này Thôi Ninh đã thu xếp xong xuôi cho con đang đóng cửa sổ lại. Nàng thấy Trương Hoán cười mà không có ý nghiêm chỉnh thì trên mặt không khỏi đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Trương Hoán một tay ôm ngang lưng nàng nhằm hướng cái giường đi tới. Vừa đi vừa dùng hàm răng cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133688/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.