“ Tiểu bảo bối, lớn lên nhanh một chút , cha cũng sẽ dạy con cưỡi ngựa?” Thôi Ninh nhẹ nhàng dỗ con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trong giấc ngủ say sưa mà nàng đau buồn thở dài một hơi.
“ Đang than thở cái gì mà thở dài thế?” Một âm thanh trầm thấp cười nói ở sau lưng nàng.
Thôi Ninh đột nhiên cảm giác có người từ phía sau ôm lấy nàng. Nàng cả kinh nhưng lại lập tức cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc kia vấn vít quanh nàng. Mũi nàng cay xộc lên, nàng ngã vào trong ngực của hắn. Nàng nâng đứa con ở trong lòng lên nói run rẩy: “ Tới thăm con chàng một lát đi.”
Trương Hoán ôm lấy con trai, hôn hít rồi đặt nó vào nôi ở một bên, cẩn thận đắp chăn cho nó. Hắn lại kéo Thôi Ninh, gắt gao ôm nàng vào trong lòng mình, hôn lên đôi môi của nàng mà cười nói: “ Ban ngày đã ngắm con trai, buổi tối ta muốn nhìn kỹ mẹ của nó một cái.”
Thôi Ninh trên mặt thẹn thùng vô hạn, nàng chỉ ra cửa nói nhỏ: “ Trước hết đóng chặt cửa!”
Trương Hoán nhảy hai bước ra chốt cửa khóa trái rồi cười cười từ từ đi tới gần Thôi Ninh. Lúc này Thôi Ninh đã thu xếp xong xuôi cho con đang đóng cửa sổ lại. Nàng thấy Trương Hoán cười mà không có ý nghiêm chỉnh thì trên mặt không khỏi đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Trương Hoán một tay ôm ngang lưng nàng nhằm hướng cái giường đi tới. Vừa đi vừa dùng hàm răng cắn rời cạp váy trên người nàng. Váy rời ra để lộ làn da thịt trắng như mỡ dê của Thôi Ninh. Từ trong ngọn đèn mờ tỏ của phòng nàng tỏa ra một mùi hương đặc trưng thoang thoảng. Thôi Ninh nhắm chặt mắt lại, mái tóc đen trên đầu như thác nước chảy xuống.
Trương Hoán đặt nàng ở trên giường, cởi tất cả áo váy của nàng, tay tham lam vuốt ve trên thân thể đẫy đà trắng như tuyết của nàng. Hắn vừa vuốt ve, còn mặt vùi vào hõm sâu của nàng mà hít hít, khiêu khích nhiều lần. Thôi Ninh đã cuộn tròn lại, nàng gắng kiềm chế tiếng rên rỉ không ngừng mà nhỏ giọng cầu khẩn hắn: “ Hoán lang, xin chàng tắt đèn đi!”
Trương Hoán đứng lên nhanh chóng cởi y phục của mình ra rồi “ phù!” một cái thổi tắt đèn. Màn trướng liêm dần dần rơi xuống, hai người mê đắm trong cơn bão tố dục tình.
Cũng không biết mai nở đã mấy lần, Trương Hoán rốt cục lâm vào tình trạng kiệt sức ngã xuống bên cạnh nàng. Hắn liên tiếp thở hổn hển. Một lúc lâu, Thôi Ninh mới tỉnh lại từ trong tiên cảnh tuyệt đẹp tới cùng cực, nàng nũng nịu phục ở trên người của hắn, hôn lên cái cằm thô nhám lởm chởm của hắn rồi khoan khoái thở dài.
Trương Hoán vuốt ve mái tóc nàng, cười cười hỏi: “ Nàng còn không nói cho ta biết, khi ta vào cửa thì vì sao nàng than thở?”
Toàn thân Thôi Ninh chấn động mạnh một cái, nàngtừ từ tụt từ trên người hắn xuống, đầu gối lên hắn khuỷu tay rồi buồn bả hỏi: “ Thật sự chàng muốn biết sao?”
Trương Hoán gật đầu “ Ta muốn biết!”
Trầm mặc chỉ chốc lát, Thôi Ninh rốt cục có hơi đau buồn mà nói: “ Năm đó cha của thiếp từng cực lực phản đối chuyện của chúng ta. Cha nói cho thiếp biết, nói sớm muộn gì sẽ có một ngày mà thiếp hối hận. Nay hồi tưởng lại lời của cha, hồi tưởng lại thời gian sung sướng trước đây cho nên có hơi thương cảm.”
“ Gả cho ta, nàng hối hận sao?” Trương Hoán thản nhiên hỏi.
“ Không “ Thôi Ninh nhẹ nhàng mà lắc đầu “ Đây là con đường tự mình lựa chọn, thiếp sẽ không hối hận.”
Nàng cười gượng rồi lại nói: “ Mặc dù thiếp không thể trở thành chánh thê của chàng, nhưng Bùi Oánh khiêm nhường lễ nghĩa đối với thiếp, mẹ chồng cũng rất thương yêu con của thiếp. Hơn nữa gả cho chàng thì thiếp có một loại cảm giác an toàn. Kỳ thật ban đầu nếu như thiếp gả cho Vương Nghiên, trở thành chánh thê của hắn thì sẽ ra sao? Cha của thiếp xuống dốc, đã không có người chống đỡ thì hắn còn có thể để ý đến sao?”
Nói tới đây, Thôi Ninh lại đặt tay của Trương Hoán ở ngang hông mình, thân thể dựa sát vào nhau rúc vào trong lòng hắn. Nàng lại ghé sát bên tai Trương Hoán dịu dàng nói: “ Hơn nữa gả cho nam nhân mình thích, không chỉ có anh hùng trên chiến trường, mà trên giường lại càng được thì chàng nói làm sao mà thiếp phải hối hận đây?”
Trương Hoán bị âm thanh vừa nũng nịu vừa ỏn ẻn của nàng khiến cho trong lòng rung động. Hắn bèn nghiêng người liền đặt nàng ở dưới thân của mình hắc hắc cười nói: “ Vậy thì để ta làm anh hùng tới cùng đi!”
Đúng lúc này, đứa con ngủ ở trong nôi đột nhiên “ oa oa!” khóc lớn lên, Thôi Ninh cuống quít nhắc: “ Hoán lang, con nó đói bụng rồi, để thiếp cho nó bú sữa.”
“ Tuân mệnh!” Trương Hoán mặc dù lửa dục trong lòng chưa tắt, nhưng hắn cũng biết Thôi Ninh thân thể non yếu lại đang cho con bú, e là không chịu nổi chính mình giày vò mấy lần đành từ bỏ ham muốn.
Thôi Ninh phủ thêm một cái chăn bông, bỏ thêm mấy viên than vào chậu than, lại đốt sáng đèn lên. Lúc này mới ôm con đến trên giường nhét đầu vú vào trong miệng nó, hạnh phúc nhìn nó đang từng ngụm từng ngụm mút vào.
Trương Hoán chống tay lên đầu gối hứng thú nhìn con mình ăn. Lại đưa tay sờ gáy của nó cười nói: “ Thằng nhóc này tiếng khóc thật vang, ăn thì như hổ, thân thể mà đem so với trẻ con thì lớn hơn rất nhiều. Sau này khi lớn lên nhất định là biết đánh giặc, có khả năng thay ta tây chinh.”
Thôi Ninh liếc nhìn Trương Hoán nhưng nàng không nói gì, chỉ để lộ có vài tâm sự nặng nề. Chờ cho con ăn no ngủ thiếp đi, nàng lại thả nó vào trong nôi rồi quay về nằm bên người Trương Hoán. Một lát sau nhi, nàng xoay người đối diện Trương Hoán nói nhỏ: “ Hoán lang, thiếp muốn xin chàng một việc.”
“ Chuyện gì?” Trương Hoán tinh thần không rõ mà lầu bầu, cả người của hắn đã hết sức mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi.
“ Thôi, sau này sẽ nói! Chàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Thôi Ninh âm thầm thở dài liền không hề nhắc tới tâm sự của mình nữa. Rất nhanh, Trương Hoán liền ngủ thật say, còn Thôi Ninh lại như thế nào cũng không ngủ được. Nàng lăn qua lật lại được một lúc thì rời giường ôm con vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ về thân thể nhỏ bé của nó, yêu thương nhìn nó. Đây là sinh mệnh của nàng, gửi gắm toàn bộ hy vọng của nàng. Vì nó, nàng có thể hy sinh tất cả, nàng có thể không cần bất cứ danh phận gì, nhưng nàng lại hy vọng Trương Hoán có thể cho đứa con của mình một tiền đồ sáng chói.
Buổi sớm, trời vẫn còn chưa sáng. Cái lạnh đang bao phủ cả thành trì. Trên đường cái đã thấy vết tích của thương nhân dậy sớm và sai dịch, không ít người đã thắp đèn. Vào lúc canh tư trong phủ Trương Hoán cũng đã có động tĩnh. Đầu bếp bắt đầu làm điểm tâm, đám tôi tớ bắt đầu quét dọn những thứ rơi vãi ban đêm, bà chủ Bùi Oánh cũng rời khỏi giường thật sớm. Vừa mới bận rộn thu xếp được một ngày, hôm nay là ngày thứ hai Trương Hoán trở lại Lũng Hữu. Hắn muốn nghe trọng thần dưới quyền báo cáo công tác, cũng muốn hiểu rõ thực lực trước mắt các nơi đối với việc hỗ trợ phát triển tương lai của hắn. Đến canh năm, khi Bùi Oánh phái nha hoàn gọi Trương Hoán rời giường thì điều ngoài ý muốn lại xảy ra, từ sáng sớm Trương Hoán đã đi ra cửa, ngay cả Thôi Trữ cũng không biết hắn đi đâu?
Vào lúc chưa tới canh tư thì Trương Hoán đã lặng lẽ rời khỏi phủ đệ từ cửa sau. Hắn có hơn mười người thân binh hộ vệ đã đến quận Kim Thành phía tây thành. Nơi này là chỗ dân chúng bình thường quận Kim Thành ở tập trung. Tại tây nam thành còn có khu dân nghèo phần lớn sống ở tầng dưới chót. Trời mới tảng sáng, hắn đi tới một con đường có tên là ngõ hẻm Ngô Đông. Mấy tên thân binh cầm một quyển sổ đi tra tìm từng nhà.
“ Đô đốc, nơi này có một nhà.” Một người thân binh tìm được hộ thứ nhất trong danh mục. Ngõ hẻm Ngô Đông tổng cộng có bảy hộ gia binh ở, trong đó có con cái của ba nhà đồng thời bỏ mạng trong cuộc chiến tại pháo đài Trương Tam Thành. Trương Hoán đánh giá qua một lần hộ gia đình này. Ba gian nhà ngói cũ, tường đất thấp bé, cánh cửa đã bị gió táp mưa sa để lộ màu trắng bệch, một gốc cây mận già điêu tàn. Ở nơi này nhà nhà đều không có đánh dấu ghi tên, nét đặc sắc của mỗi nhà đã thành dấu hiệu của bọn họ. Ở hộ này thì nét đặc sắc của hộ gia đình chính là gốc mận già nua đó, là một gốc cây độc nhất ở hẻm Ngô Đông.
Nhưng trong lòng Trương Hoán lại mơ hồ cảm thấy hơi bất an. Nơi này là nhà của binh lính Trương Hiếu Bình đã bỏ mình. Lẽ ra, tin tức Trương Hiếu Bình bỏ mình nên truyền đến sớm hơn. Nhưng nơi này không có mảy may ấn tượng đau đớn, tất cả vẫn bình lặng như cũ. Chẳng lẽ bọn họ còn không biết Trương Hiếu Bình đã bỏ mình sao? Trương Hoán thấy từ bên sườn phòng ở gian bên cạnh đã toát ra khói xanh thì biết chủ nhân đã rời giường liền đưa mắt cho thân binh.
Một người thân binh tiến lên ra sức gõ gõ cửa, chỉ chốc lát từ trong sân vọng ra tiếng bước chân lẩy bẩy. Cửa kêu “ két kẹt!” một tiếng rồi hé ra một khe nhỏ. Xuất hiện một khuôn mặt già nua, đây là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, lưng đã hoàn toàn bị còng phải chống gậy. Ông lão thấy ngoài cửa có hơn mười người quan binh đứng thì không khỏi ngẩn ra, lập tức trong mắt lộ ra một vẻ đau buồn sâu lắng.
“ Các ngươi tìm ai?” Âm thanh của ông lão khàn khàn mà già nua.
Lý Định Phương tiến lên liền ôm quyền chào: “ Chào cụ, chúng cháu đều là huynh đệ của Trương Hiếu Bình mới từ An Tây trở về, đặc biệt đến thăm người nhà của em nó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]