Chương trước
Chương sau
Hắn viết nhanh một phong mệnh lệnh giao cho Thị vệ trưởng. Lúc này, Mặc Á Lợi lại khôn khéo lão luyện cười nói: “ Đương nhiên, chúng ta cũng không có thể trơ mắt nhìn một bộ phận quân đội bị quân Đường nuốt tươi một cách vô ích.”

“ Ý của ngươi là?” A Cổ Cái kinh ngạc đặt con dao bạc xuống, hắn không hiểu rõ ràng ý tứ của Mặc Á Lợi.

“ Ý của thuộc hạ là nói cứ để cho quân Đường ăn hết một miếng thịt mang theo móc câu.”

Lộ trình từ Thông Lĩnh Thủ Tróc đến Sơ Lặc dài gần năm trăm dặm. Bình thường hành quân cũng cần khoảng bốn đến năm ngày. Hoàng hôn một ngày kia, ba vạn viện quân Đại Thực trải qua hai ngày hành quân đã đến một trấn nhỏ cách Sơ Lặc ba trăm dặm .

Lần này toàn bộ ba vạn viện quân Đại Thực đến từ các nước Chiêu Vũ quốc, trong đó Khang quốc xuất binh một vạn, Thạch quốc xuất binh một vạn, một vạn người khác là từ mấy tiểu quốc khác xuất ra. Nhưng Đại tướng cầm binh là người Đại Thực tên là Lạp Xá Nhĩ. Hắn nguyên là một vị tướng của quân cận vệ Đại Thực, năm ngoái đã được thăng chức Tổng đốc Tát Mạt Kiện. Tát Mạt Kiện là đô thành Khang quốc, nước lớn nhất trong chín nước Chiêu Vũ quốc. Lạp Xá Nhĩ trên thực tế chính là quan chỉ huy tối cao do Ha-Li-Pha Đại Thực phái tới khống chế chín nước Chiêu Vũ quốc .

Đương nhiên, dù cũng được gọi là Tổng đốc, Tổng đốc Tát Mạt Kiện chỉ có thể là tiểu Tổng đốc, không thể đánh đồng cùng Tổng đốc Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) hoặc Tổng đốc Thổ Hỏa La. Cũng như đời sau, Tổng đốc Hương Cảng Anh quốc không thể so cùng Tổng đốc Ấn Độ. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của A Cổ Cái thân Vương điện hạ, Lạp Xá Nhĩ lúc này điều ba vạn tinh binh, tự mình lãnh binh vội vàng đến Sơ Lặc cứu viện.

Lạp Xá Nhĩ cũng xuất thân quý tộc Đại Thực, ước chừng bốn mươi tuổi, da trắng nõn, vóc người thon dài. Khác với các tướng lãnh Nam chinh bắc chiến như A La Tư, Mặc Á Lợi, hắn trường kỳ đóng ở Ba Cách Đạt ( Bát đa). Ngồi mát ăn bát vàng đã hình thành hứng thú thanh tao cùng khí chất quý tộc của hắn. Sau khi được thăng chức Tổng đốc Tát Mạt Kiện, hắn càng có cuộc sống còn hơn đế vương. Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, phú quý của hắn là đến từ ân sủng của Ha-Li-Pha. Ha-Li-Pha có thể làm cho đấy hắn lên trời cao, cũng có thể khiến hắn rớt xuống vực sâu. Bởi vậy thân vương A Cổ Cái sang Đông là đối tượng hắn cực kỳ lấy lòng. Lúc này A Cổ Cái tại phương đông gặp phải phiền toái, nếu như hắn hơi có lười biếng thì cũng là kết thúc phú quý của hắn.

Sơ Lặc là vùng đất nửa khô hạn nửa sa mạc, nguồn nước quyết định đến việc người ta tụ tập. Quân Đại Thực lúc này đi ngang qua trấn nhỏ, kỳ thật chính là một cái tiểu ốc đảo có trên dưới một trăm hộ gia đình. Một bên là hồ nước không lớn, có một con sông nhỏ trong suốt đi ngang qua đó, một rừng Hồ Dương cùng Liễu đỏ vây quanh bốn phía. Lúc này đã là đầu mùa đông, nước sông khô cạn, cây cối điêu linh, rất nhiều người chăn nuôi đều vội vàng xua đàn dê đến Biến Châu Thành để tránh binh tai. Trong trấn nhỏ chỉ còn lại có năm sáu chục người, phần lớn là người già không muốn rời quê quán. Lạp Xá Nhĩ thấy Thái Dương đã ngả về tây, hắn biết phía trước sẽ không có nguồn nước nữa liền hạ lệnh đại quân trú doanh bên hồ. Bên hồ nước nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên, quân lính có người làm lều hạ trại, có kẻ bận rộn đục băng chuẩn bị lấy nước nấu cơm. Nhưng bọn hắn không biết ở cách đó hơn hai dặm trong một rừng Hồ Dương có vài tên thám báo quân Đường đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Thám báo quân Đường thấy có đội tuần tiễu di động của người Đại Thực đến gần thì bọn họ lập tức từ bên kia rừng Hồ Dương bỏ đi và biến mất ở phía sau một cái sườn núi. Nhưng ngay sau khi thám báo quân Đường rời đi không được bao lâu. Một đội kỵ binh Đại Thực từ phương xa lướt nhanh mà đến, chạy vào trong đại doanh. Bọn họ mang đến mệnh lệnh mới nhất của A Cổ Cái .

Lạp Xá Nhĩ nắm chặt mệnh lệnh của A Cổ Cái mà mặt mày nhăn nhó. Thân vương lại hạ lệnh cho hắn chia quân ra hai lộ để bắc thượng. Hắn đương nhiên biết rõ ràng ý tứ của A Cổ Cái. Trên đường có thể sẽ có quân Đường phục kích, nhưng chia quân ra bắc thượng thì liền có ý nghĩa một đội quân trong đó có thể sẽ bị tiêu diệt. Như vậy là không tin chính mình sao? Cứ như vậy tức là khẳng định chính mình đánh không lại quân Đường? Trong lòng Lạp Xá Nhĩ hết sức buồn bực, thậm chí có hơi căm tức. Nếu như A Cổ Cái hạ lệnh hắn trên đường chú ý phòng bị quân Đường đánh lén thì hắn còn có thể hiểu được, nhưng bảo hắn chia quân ra hai đường thì hiển nhiên là không có tin tưởng đối với hắn.

Người tới báo tin là Thị vệ trưởng của A Cổ Cái, hắn thấy Lạp Xá Nhĩ có hơi do dự, liền không chút khách khí mà bảo: “ Mong tướng quân nhanh chóng hạ quyết định, chúng ta còn phải quay về bẩm báo điện hạ.”

“ Ta đã biết!”

Tức giận thì tức giận, nhưng Lạp Xá Nhĩ cũng không thể biểu hiện sự bất mãn ở trước mặt người báo tin mà thân vương phái tới. Hắn do dự một lúc liền nói: “ Xin bẩm lại điện hạ, Lạp Xá Nhĩ kiên quyết phục tòng mệnh lệnh của điện hạ.”

Hắn lúc này hạ lệnh. Ba vạn đại quân chia làm hai đội, một đội do phó tướng chỉ huy tiếp tục đóng quân bên hồ, một đội khác hai vạn người do hắn chỉ huy lập tức nhổ trại đi theo người báo tin trong đêm xuất phát về hướng Sơ Lặc.

Giờ phút này hai vạn kỵ binh quân Đường đang trong một khe núi cách hai mươi dặm. Ánh trăng trong sáng, gió đêm rét lạnh. Đám quân Đường cùng ngựa của mình chen chúc chung một chỗ để sưởi ấm, cho chúng ăn cỏ khô và uống nước. Vương Tư Vũ ngồi ở trên một tảng đá lớn, trong miệng tước một cọng cỏ cúi đầu trầm tư điều gì đó.

Phó tướng Lương Đình Ngọc của hắn thì đứng ở cửa khe núi, mòn mỏi chờ đợi tin tức của thám báo. Nhà của Lương Đình Ngọc là lái buôn lớn ở thành Trường An. Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi cũng là một lão binh luôn đi theo Trương Hoán, tích công làm đến Trung Lang Tướng chỉ huy hơn năm nghìn Thương binh.

Đột nhiên, dưới ánh trăng sáng ngời hắn nhìn thấy mấy tên kỵ binh đang hướng về phía này cấp tốc chạy tới “ Đến rồi!” Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên mà bước nhanh ra nghênh đón, người mới đến đúng là thám báo quân Đường.

Lương Đình Ngọc khó dằn nổi mà khẩn cấp hỏi han: “ Có khả năng dò xét ra hướng đi của viện quân Đại Thực?”

Giáo úy thám báo nhảy xuống ngựa, khom người thi lễ rồi nói: “ Bẩm báo Lương Tướng quân, đầu tiên người Đại Thực trú binh tại trấn Đồ Thập vốn rất bình thường. Nhưng thuộc hạ lại đi dò xét thì mới phát hiện ra bọn họ có dị biến.”

“ Phát hiện dị biến gì?” Vương Tư Vũ cũng từ phía sau bước lên mà hỏi.

“ Thuộc hạ phát hiện quân Đại Thực sau khi lập doanh không lâu, lập tức chia quân ra hai lộ. Một cánh ở lại tại chỗ ước có vạn người, một đạo khác hai vạn người đi về hướng bắc.”

“ Cái gì!” Vương Tư Vũ lấy làm kinh hãi, hắn lập tức ý thức được bây giờ e là kẻ địch đã cảnh giác. Có điều cũng không phải là đã phát hiện ra mình, nếu không cũng sẽ không lưu lại một vạn người. Điều này nhất định là do người từ Sơ Lặc mới đến.

Nhưng thế này thì làm sao bây giờ? Vương Tư Vũ xác thật hơi gặp khó khăn. Kẻ địch chia quân ra hai đường, bất kể chính mình bố trí như thế nào thì vẫn sẽ để bọn họ chạy thoát một cánh quân. Hắn đang cau mày trầm tư thì Lương Đình Ngọc bên cạnh lại bảo: “ Tướng quân, nếu quân địch chia quân ra hai đường thì đồng thời cũng là cho chúng ta thêm cơ hội tiêu diệt. Một chi quân đi, một đạo quân bất động, chúng ta tự nhiên là trước hết đối phó với một chi quân đi, rồi quay đầu nuốt tươi một đạo phía sau.”

Lời Lương Đình Ngọc nói xác thật có đạo lý, Vương Tư Vũ lập tức hạ quyết đoán. Hắn lớn tiếng ra lệnh “ Toàn quân lên ngựa, theo ta truy kích địch.”

Hai vạn kỵ binh nhao nhao lên ngựa, vó ngựa ù ù làm rung động hẻm núi. Đại quân như nước lũ vỡ đê phi nhanh về hướng bắc.

Trăng tròn trên sa mạc, ánh trăng giống như dải lụa. Hai vạn kỵ binh ngựa không ngừng vó câu trong đêm tối phi nhanh vội vàng. Gió gào thét bên tai vù vù, bóng đêm tối như mực lướt bên người mà qua. Khi những tia nắng ban mai vừa lộ ra, bọn họ thấy những tia nắng đầu tiên nhàn nhạt thì đại quân đến dưới chân núi Mộ Sĩ Tháp Cách Sơn, phía trước là cánh đồng mênh mông bát ngát. Đỉnh núi Mộ Sĩ Tháp Cách Sơn tuyết phủ trong ánh hào quang lóe ra những chùm sáng tuyệt đẹp.

Vương Tư Vũ khoát tay chặn lại, đại quân ngừng bước. Hắn đã thấy được ở cách xa vài dặm mơ hồ có một chi quân đội đứng sừng sững trên cánh đồng bát ngát.

Quân Đường cũng không lập tức xông lên kịch chiến, bọn họ cũng đứng yên ở trên cánh đồng bát ngát. Tranh thủ thời gian để khôi phục thể lực chiến mã. Đằng xa, chi quân đội kia đột nhiên chuyển động nhưng cũng không đi nhanh. Quân Đường cũng ghìm chậm tốc độ nối đuôi nhau mà đi. Hai quân cứ như vậy lúc đi lúc dừng luôn cách xa nhau độ năm sáu dặm. Mãi cho đến lúc giữa trưa thì đi tới một mảnh ốc đảo.

Giờ phút này, thể lực chiến mã quân Đường đã hoàn toàn khôi phục. Một người thám báo phi nhanh đến bẩm báo: “ Quân địch ước chừng hai vạn người tương đương quân ta, nhìn theo ngựa thì hẳn không phải là quân Đại Thực chánh tông.”

“ Tốt!” Vương Tư Vũ chậm rãi rút trường kiếm ra, đã đến giờ giết địch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.