Lúc này, vài kỵ sĩ Thám Báo binh từ phía trước chạy tới bẩm báo “ Bẩm báo đô đốc, quân địch tổng cộng điều động năm vạn đại quân tới nghênh chiến chúng ta!”
“ Năm vạn người?” Trương Hoán cười lạnh một tiếng, tự nhủ: “ Chẳng lẽ người Đại Thực các người không cần thành trì sao?”
Hắn quay đầu lại hỏi lão tướng Lỗ Dương đang cùng hắn xem cuộc chiến: “ Lỗ Tướng quân, thành Sơ Lặc so sánh với thành Quy Tư thì như thế nào?”
“ Bẩm báo đô đốc, thành Sơ Lặc không rộng lớn như thành Quy Tư, nhưng tường thành của nó cao lớn chắc chắn. Trong tất cả quân trấn An Tây thì nó chỉ đứng sau Toái Diệp.”
Lỗ Dương từ Quy Tư dọc đường cùng Trương Hoán tây chinh, lại một tấc công cũng chưa lập. Trong lòng lão luôn luôn rất bất an, hiện tại Trương Hoán hỏi Sơ Lặc thì lão há có thể không hiểu đây là có ý tứ gì? Lão liền khom người nói: “ Mạt tướng nguyện mang một chi quân đội đi đường vòng tập kích Sơ Lặc, thay đô đốc chiếm đoạt thành này.”
Trương Hoán trầm tư một phen liền nói với lão: “ Được rồi! Lão tướng quân hãy khổ cực một chuyến. Hãy dẫn năm nghìn kỵ binh đi xem qua thành Sơ Lặc, thanh thế không ngại để lớn một chút. Nếu có có thể liền trực tiếp chiếm đoạt nó.”
“ Tuân mệnh!” Lỗ Dương khom người thi lễ, tinh thần phấn chấn mà đi.
Trương Hoán nhìn chằm chằm vào bóng lưng hùng dũng oai vệ của lão biến mất rồi mới quay đầu lại nhìn về hướng bắc, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ lo âu. Lỗ Dương vừa rồi mới nhắc tới thành Toái Diệp là tòa thành trì kiên cố nhất An Tây, cũng không biết Quan Anh lần này có thể chiếm đoạt được thành Toái Diệp hay không? Đã hai mươi ngày mà ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Lúc này, từ phương xa mơ hồ truyền đến tiếng kèn trầm thấp làm Trương Hoán đang suy nghĩ bị kéo trở về chiến trường. Đây là tín hiệu tiến công của quân Đại Thực, hắn lúc này hạ lệnh: “ Nổi trống nghênh chiến!”
Tiếng trống trận ầm ầm vang lên, mây đen che kín, gió bắc thổi qua cánh đồng bát ngát, mở màn của đại chiến rốt cục chậm rãi triển khai.
Một vạn khinh giáp bộ binh vừa hô khẩu lệnh trầm thấp vừa bước nhanh tới phía trước, phảng phất một mảnh vải màu đen thật lớn trải rộng trên mặt đất. Bọn họ đi lại mạnh mẽ, tầm vóc cường tráng, lại phảng phất cơn sóng chập chùng nhằm hướng quân Đường không sợ hãi chút nào đi tới nghênh chiến. Quân đoàn kỵ binh cánh trái tựa như một cánh giương ra đi theo đám bộ binh đang tiến lên đầy nhịp nhàng. Bọn họ cũng không vội vàng xông lên phía trước, chờ sau khi bộ binh áp chế cung nỏ quân Đường thì mới đánh sâu vào bên cánh của quân Đường.
“ Lập Phong Thỉ đại trận!” Đại tướng tiên phong Vương Tư Vũ quyết đoán hạ mệnh lệnh.
Một vạn quân Đường thuộc Cung nỏ doanh biến hóa trận hình. Cung binh ở phía trước, nỗ binh đứng sau, sắp hàng thành hơn mười nhóm cung nỏ trận. Mũi tên lên dây cung lạnh lùng nhắm ngay đối phương, hai vạn kỵ binh cũng tả hữu tiến lên bảo vệ an toàn cho cung nỏ binh.
Năm trăm bộ, bốn trăm bộ, quân địch đã tiến vào tầm bắn của nỏ.
Lá lệnh màu vàng sắc đỏ phất xuống, Đô úy nỗ quân hét lớn một tiếng: “ Bắn tên!”
Quân Đường đánh đòn phủ đầu, nỏ bắn trước. Chỉ thấy cả vạn mũi tên nhất tề bay lên che khuất bầu trời
Binh bắn cung nỏ của quân Đường tiến lui cực có cách thức. Đầu tiên là tầm bắn ba trăm bộ thì nỏ Phục Viễn tầm xa phóng ra. Mũi nỏ thật dài vẽ lên một đường cong gào thét nhằm hướng quân địch bay đi làm cho mấy trăm khinh giáp bộ binh và kỵ binh Đại Thực trúng tên đua nhau ngã ngựa. Người Đại Thực bị quân Đường công kích tầm xa khiến cho kinh ngạc, bọn họ lập tức điều chỉnh đội hình, kỵ binh lui về phía sau, khinh giáp thuẫn binh đứng tại hàng đầu tiên.
Đi được cách hai trăm bộ thì, trương nỏ của quân Đường bắt đầu phát uy, mũi tên dày đặc nỗ bắn từ khe hở giữa tấm chắn bay vòng qua hàng quân địch đầu tiên. Bắt đầu có bộ binh trúng mũi tên ngã xuống đất, tốc độ tiến lên của quân Đại Thực rõ ràng chậm lại. Khi đến một trăm hai mươi bộ thì các loại nỏ như Giác cung nỏ, Đơn cung nỏ tất cả cùng bắn. Những mũi tên mạnh mẻ thậm chí bắn thủng cả tấm chắn. Hàng binh lính Đại Thực ở phía trước giống như bị cắt đổ rạp hàng loạt ngã trên mặt đất.
Đến tám mươi bộ, cung binh quân Đường bắt đầu phóng ra. Cung binh lắp tên rõ ràng có tốc độ phóng ra cao hơn nỏ binh nên những mũi tên như cơn mưa to tầm tã. Mặc dù người Đại Thực có cự thuẫn phòng hộ, nhưng vẫn tránh không thoát trận mũi tên chỗ nào cũng có, phương trận binh lính thứ nhất hoàn toàn bị trận mưa tên nuốt trọn.
Đứng trong quân đoàn kỵ binh cánh phải quân Đại Thực, Mặc Á nhìn chăm chú cung nỏ quân Đường thay nhau bắn. Mũi tên phô thiên cái địa, sự thua kém về tầm xa của vũ khí làm cho trong ánh mắt của hắn như sắp phun ra lửa.
Hắn vung tay đoạt lấy kèn rồi ngửa mặt lên trời thổi mạnh. “ Ô” -- tiếng kèn trầm thấp truyền khắp chiến trường, một vạn Tát San kỵ binh phía sau hắn lao nhanh ra. Chúng hươ thanh loan đao Đại Mã Sĩ Cách ( Đa mát) sắc bén, như một trận cuồng phong nổi lên trên mặt đất nhằm hướng cánh trái quân Đường lao đi.
Khinh binh giáp cùng kỵ binh cũng đồng thời tăng tốc lao như cơn mưa mạnh mẽ dày đặc xông về phía cung nỏ binh quân Đường. Trận doanh quân Đường cũng bắt đầu xuất hiện tử thương, quân địch tiến đến đã cách không được năm mươi bộ .
Cùng với tiếng trống trận kích động của quân Đường vang lên, trận thế quân Đường lại lần nữa xảy ra biến hóa. Cung nỏ binh như thủy triều nhất loạt thối lui, Thương binh doanh quân Đường chĩa thương xông ra. Năm nghìn thương binh kết thành thương trận, trường thương đâm chếch tới đúng cách thức như rừng rậm dày đặc tỏa ra sát khí cường đại.
Rầm! một tiếng vang thật lớn. Như hai cơn sóng lớn chạm vào nhau, khinh giáp bộ binh của quân Đại Thực cùng Long Tương Thương binh quân Đường đánh trực diện. Đây là sức lực đấu cùng kỷ luật, biết rõ là chết cũng quyết không thể lui về phía sau một bước. Một quân sĩ ngã xuống, lập tức có một người khác lại tiến lên bổ sung. cả hai doanh Long Tương Thương binh Quân Đường toàn bộ là người Hán, binh lính tuyển từ hai quận Phượng Tường cùng Khai Dương do lão tướng Lệ Phi Nguyên Lễ tự mình huấn luyện. Đây là một loại quân chủng tác chiến nhờ lực lượng tập thể, tương tự như quân đoàn La Mã của phương tây. Nhưng khác với quân đoàn La Mã chính là mỗi bên hai cánh bọn họ có một ngàn kỵ binh hộ vệ để ngăn cản kỵ binh quân địch công kích từ mặt bên. Hai ngàn kỵ binh này cũng không tiến công địch nhân, chỉ áp dụng vào công năng phòng thủ. Chúng phảng phất như hai bộ giáp hộ thân cho Long Tương Thương binh.
Hôm nay là lần đầu tiên năm nghìn Long Tương Thương binh tiến hành thực chiến, họ liền đối mặt quân Đại Thực tững chinh chiến tứ phương. Nhưng may mắn chính là chi khinh giáp bộ binh này trước mắt bọn họ cũng không phải quân Đại Thực thực sự, mà chỉ là địa phương quân Đại Thực. Binh lính phần lớn lấy từ Thổ Hỏa La cùng với các nước phụ thuộc như Khang, Thạch ... ngoài ra còn có một bộ phận đến từ Ai Cập nữa. Nhưng bất kể là trang bị hay chiến lực thì đều kém hơn Đại Thực Bản tông quân.
Tán công vào thương trận cường đại của quân Đường, khinh binh giáp thương vong thảm trọng. Trên mặt đất nằm đầy tử thi, hàng đầu trận tuyến bắt đầu lui về phía sau. Lúc này, Vương Tư Vũ nhìn ra điểm yếu của quân địch. Hắn lập tức hạ lệnh: “ Doanh kỵ binh thứ hai đánh thọc sườn bộ binh quân địch.”
Lệnh kỳ màu đỏ huy động, từ trong quân Đường đang tác chiến cùng kỵ binh Thổ Hỏa La ở cánh trái của quân địch tách ra ba nghìn kỵ binh, bắt đầu từ mặt bên tiến công khinh binh giáp Đại Thực.
Đang lúc này, một vạn Tát San kỵ binh từ cánh phải quân Đại Thực đánh tới. Chiến thuật của bọn họ cùng quân Đường như nhau, ý đồ từ mặt bên đánh tan thương binh của quân Đường. Chi kỵ binh này mặc dù không phải quân cận vệ tinh nhuệ nhất Đại Thực, nhưng bọn hắn đến từ vùng đất Tát San, nơi Vương triều A Bạt Tư ( Abbas) Hắc y Đại Thực khởi binh. Bất kể là trang bị và huấn luyện thì bọn họ đều rõ ràng mạnh hơn so với khinh binh giáp và kỵ binh Thổ Hỏa La. Ngoài ra bọn họ trang bị loại chiến mã A Bá ( a rập) tốt nhất khiến cho tốc độ cùng độ nhạy cảm của chúng cực cao
Tát San kỵ binh chia quân ra hai lộ. Một cánh sáu ngàn người nghênh chiến cánh trái kỵ binh quân Đường, một cánh khác bốn ngàn người công kích thương binh quân Đường. Dưới sự thọc sâu mạnh mẽ của bọn họ, chỉ chốc lát liền xé rách kỵ binh hộ vệ bên trái của Long Tương Thương binh .
Lúc này Vương Tư Vũ cũng đã phát hiện ra chi kỵ binh Đại Thực này có tốc độ cùng lực công kích khác với tầm thường. Hắn lập tức hạ lệnh: “ Cung nỏ quân lui về đại doanh, Mạch Đao quân nghênh chiến!”
Ra lệnh một tiếng, Mạch Đao đội từ giữa chủ trận chuyển hướng cánh trái, bọn họ tiến lên như bức tường. Mặc dù áo giáp của kỵ binh Tát San hoàn mỹ, nhưng dưới uy lực thật lớn của Mạch Đao trước mặt, bọn họ vẫn phải chịu tử thương thảm trọng. Chủ tướng của Mạch Đao quân là đệ nhất mãnh tướng Thành Liệt quân Tây Lương, Mạch Đao quân được tạo thành từ thuần những tráng sĩ vóc người cường tráng, tay mọi người đều dài lại có lực lớn. Nhưng Thành Liệt so cùng bọn họ thì vẫn còn cao hơn một đầu, thể trạng hùng tráng giống hệt thiên thần.
Mạch Đao của hắn mỗi lần tung ra một đao liền có một kỵ binh Tát San cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa. Quân Đại Thực nhất thời máu thịt bay tung tóe đành liên tiếp lui về phía sau, cuộc tiến công phòng tuyến của thương binh bị Mạch Đao quân chặt đứt. Người ngã ngựa đổ trong chốc lát đã xây nên một tòa tường thịt. Nhưng song phương vẫn đứng vững trên thi thể mà liều chết xông về phía trước, phảng phất hai làn sóng dữ giao nhau, bọt nước quay cuồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]