Chương trước
Chương sau
Quan Anh biết chính mình quyết sách đúng đắn. Nếu như không dùng kế mà chiếm thì lần này hắn bắc chinh chỉ có thể chuốc lấy thất bại mà chấm dứt. Lúc này, hắn còn cách thành Toái Diệp ước ba dặm thì sắc trời đã tối sầm.

Lúc này, từ phương xa đột nhiên bốc lên bụi vàng cuồn cuộn, là một đội canh gác không cố định của người Đại Thực phi lại đây coi tình huống. Khi đến gần, trưởng quan đi đầu khinh thường hỏi: “ Tại sao các ngươi đến thành Toái Diệp?”

Quân đội Đại Thực tổng cộng có bốn loại. Loại thứ nhất là quân cận vệ Cáp Lý Phát ( Ha-Li-Pha ),đây là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Thực có mười vạn người, đóng quân tại Ba Cách Đạt; Loại thứ hai gọi là Bản Tông quân, cũng là quân đội từ người Đại Thực tạo thành ước hai mươi vạn người, chiến lực hơi kém hơn quân cận vệ do các đại Tổng đốc lệ thuộc trực tiếp Thống soái. Đây là chủ lực chinh chiến của Đại Thực. Trong năm vạn quân Đại Thực tại Sơ Lặc có ba vạn người thuộc Bản Tông quân; Loại thứ ba gọi là Địa phương quân, từ những người không phải Đại Thực, nhưng thờ phụng đạo Islam ở các nơi tạo thành. Ví dụ như hiện tại năm nghìn người đóng quân tại thành Toái Diệp chính là Địa phương quân; Loại thứ tư gọi là Nô lệ quân, bọn họ là từ người của các quốc gia bị Đại Thực chinh phục tạo thành, lại còn không theo đạo Islam. Địa vị đám binh lính thấp kém nhất, thông thường đều đóng quân tại các thành nhỏ. Khi đánh trận thì bọn họ lại phải xông lên trước nhất, trước hết là đi chịu chết. Trong mỗi tòa thành nhỏ ở Nhiệt Hải thì đóng quân đều là Nô lệ quân, trang bị cùng đãi ngộ của bọn họ cũng là kém cõi nhất.

Cho nên trạm canh gác cơ động đến đây xem tình huống có vẻ mặt khinh miệt bọn họ, đây là việc cực kỳ bình thường. Quan Anh thấy đối phương đặt câu hỏi thì trong lòng hắn lập tức căng lên. Hắn dùng chủy thủ dí sát vào sau lưng tướng lãnh quân Đại Thực, thấp giọng uy hiếp: “ Ngươi đừng quên, vợ con ngươi vẫn còn ở trong tay ta. Nếu ngươi dám có chút xíu dị tâm thì ta chẳng những sẽ giết ngươi mà còn giết cả nhà ngươi.”

Tướng lãnh bị bắt là Thủ Bị Trưởng ( bảo vệ) của thành Diệp Chi, hắn là người Đột Quyết bản địa nên chỉ có thể là tiểu quan quân cấp thấp. Hắn không dám cãi lời, lập tức nói với tướng lãnh Đại Thực tuần tiễu: “ Chúng ta kiếm được mấy ngàn thớt chiến mã nên đặc biệt đưa tới, xin nguyện ý nghe theo điều khiển.”

Vừa nói, hắn chỉ tay về phía sau, tướng lãnh Đại Thực kia thấy cũng có khoảng một ngàn thớt chiến mã đang theo ở phía sau thật xa thì trong lòng hắn vui mừng nên cũng không hề cẩn thận xem tình hình những Nô lệ quân này, chỉ nói một câu: “ Mau đem ngựa vào thành.” Rồi hắn liền quay đầu ngựa lại, dẫn dắt kỵ binh tuần tra nhằm hướng thành trì lướt nhanh mà về,

Quan Anh lúc này mới hơi hơi thả lỏng, hắn lập tức mệnh lệnh bọn lính tăng tốc độ nhanh hơn nhằm hướng thành Toái Diệp chạy như bay đi.

Mấy dặm đường chỉ chốc lát sắp qua, lúc này quân Đường cách cửa Đông thành đã không được ba trăm bộ. Cầu treo chậm rãi thả xuống, cửa thành cũng vang ầm ầm mở ra. Mấy trăm binh lính giữ cửa thành hoặc đứng trên tường thành, hoặc chen chúc ở cửa thành chen lấn lên trước để nhìn đàn ngựa phía sau.

Vài tên quân Đường vừa muốn thúc ngựa tiến lên, Quan Anh lập tức thấp giọng quát bọn họ “ Đừng nóng vội, cứ để một bộ phận chiến mã đi vào trước.”

Bọn lính lập tức mau tránh ra một con đường để cho hơn một ngàn thớt chiến mã đi ở phía trước. Cứ như vậy, một ngàn kỵ binh chen lẫn giữa hai đàn chiến mã lớn chậm rãi nhằm hướng cửa thành đi tới.

Chiến mã vào cổng thành, bọn lính Đại Thực nhao nhao tiến lên chọn lựa. Có không ít người lại hỏi lớn. Quan Anh ngẩn ra, lập tức hỏi trưởng quan tù binh bên người: “ Bọn họ đang hô cái gì?”

“ Bọn họ đang hỏi, những con ngựa này tại sao đều đã thiến rồi? Rõ ràng đều là ngựa chiến.”

Mồ hôi trên lưng Quan Anh đột nhiên chảy xuống. Đây là sơ sót của hắn, lại quên ngựa bình thường cùng ngựa chiến khác nhau. Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi lập tức nói với trưởng quan kia: “ Ngươi nói cho bọn họ, đây là chiến mã của người Cát La Lộc.”

“ Hảo! Ta nói.” Trưởng quan kia đột nhiên phóng ngựa tiến lên, lại chỉ vào phía sau điên cuồng gào thét lớn: “ Bọn họ là quân Đường! Bọn họ là quân Đường ...”

Tình thế rồi đột nhiên biến đổi đột ngột. Quan Anh thấy chuyện đã bại lộ, hắn hét lớn một tiếng, rút đao xông lên cầu treo một đao chém đầu trưởng quan kia làm đầu người bay ra xa hơn một trượng. Quân Đường phía sau nhao nhao gào thét, rút đao xông lên cầu treo, như cuồng phong bạo vũ nhằm hướng quân Đại Thực bảo vệ cửa thành xông tới. Chỉ chốc lát liền chém mười mấy người ngoài cùng thành thịt nát.

Quân Đại Thực đã bắt đầu phản ứng lại, không ít người liều mạng đẩy mạnh cửa thành với ý đồ đóng cửa. Nhưng trong cửa thành chật ních chiến mã nên căn bản là không cách nào đóng cửa.

Quân Đường bắn tên như mưa rào, trong nháy mắt liền giết chết mười mấy tên quân Đại Thực. Lúc này, một người quân Đường ở phía sau châm đạn khói thuốc rồi vứt đi ra xa. Lập tức khói đặc bốc lên cuồn cuộn, đây là một loại hỏa dược của quân Đường, chuyên dụng để báo tin phương xa.

“ Sát!” Quân Đường đuổi chiến mã cản đường để vọt mạnh vào bên trong thành rồi cùng mấy trăm quân Đại Thực từ trên thành lao xuống chém giết thành một khối. Giờ phút này, biến đổi đột ngột ở cửa đông đã truyền khắp toàn thành, quân Đại Thực từ bốn phương tám hướng chạy tới. Khắp nơi là những đội quân Đại Thực với áo giáp đen ở trên đường chạy gấp.

Tại cửa đông quân địch liền gia tăng rất nhanh đến hơn một ngàn người. Bọn họ cầm đoản mâu cùng thương giáo trong tay liên tiếp nhằm hướng quân Đường phát động tấn công mãnh liệt. Thương giáo dày đặc phóng mạnh mà đến, không ngừng có chiến mã cùng binh lính bị phi thương đâm trúng. Hoặc hí lên thảm thiết, hoặc ngã xuống đất mà chết. Máu chảy thành sông, nhưng quân Đường phản kích càng là sắc bén. Bọn họ lợi dụng cung tên Đại Đường từng loạt từng loạt những trận mưa tên dày đặc bắn về phía quân địch. Tiếng kêu rên không ngừng vang lên lên trong đám địch quân, từng mảnh từng mảnh quân địch ngã xuống.

Nhưng cùng với thời gian chuyển dời, quân Đại Thực chạy tới cửa đông càng ngày càng nhiều, đã tụ tập được hơn hai ngàn người. Bọn họ đã từ bỏ việc đánh nhau với quân Đường từ xa, lợi dụng ưu thế binh lực nhằm hướng quân Đường chen chúc mà xông đến. Hai quân đánh giáp lá cà, bắt đầu trận giáp lá cà cực kỳ tàn khốc. Hơn ba ngàn người chen chúc tại một đoạn cửa thành nhỏ hẹp, ánh đao lóe ra, máu thịt bay ngang. Một người quân Đường bị chém té xuống đất, hắn hãy còn chưa chết, kêu thảm lăn lộn trên mặt đất nhưng lập tức bị loạn đao chém thành mấy chục mảnh.

Một binh lính Đại Thực đầu bị chém thành hai nửa, óc văng khắp nơi trét lên khắp mặt đầy người quân Đường. Đây là một trận tranh đoạt chiến cửa thành thảm khốc làm cho người ta hít thở không thông. Thi thể đầy đất xếp thành núi thịt, rất nhiều người cũng không phải bị giết chết, mà là bị giẫm chết, vì không hít thở nổi mà chết. Hai toán quân đội đều điên cuồng, bọn họ liều lĩnh xung phong liều chết không còn nghĩ gì đến mạng sống nữa.

Lúc này, viện binh quân Đường đã xuất hiện cách vài dặm. Kỵ binh đen ngòm nhằm hướng bên này xông tới nghiêng trời lệch đất, tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất. Nhưng quân Đường chỗ cửa thành đã bị rơi vào hoàn cảnh xấu, tử thương hơn phân nửa. Quân Đại Thực đã chạy tới hơn bốn ngàn người, bọn họ như cơn sóng lớn dời non lấp bể, từng đợt từng đợt đẩy quân Đường ra ngoài thành. Cửa thành đã bắt đầu đóng lại, điểm chết người là cầu treo cũng bắt đầu két kẹt kéo lên.

Quan Anh đã bị trọng thương, toàn thân đẫm máu. Nhưng hắn phảng phất như phát điên rồi điên cuồng dẫn dắt hơn mười người binh lính liều mạng chặt chốt giữ cầu treo, “ Oanh” một tiếng vang thật lớn, khúc gỗ chốt giữ cầu treo bị chặt đứt, vụn gỗ bay loạn. Dây xích thật lớn phảng phất con cự xà bay lên hất văng hai tên quân Đường rơi xuống hào bảo vệ thành.

“ Tướng quân! Cửa thành.” Một người quân Đường tuyệt vọng hô to, Quan Anh vừa quay đầu lại thì tim phảng phất giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, khe hở ở cửa thành đã không còn được ba thước. Mấy trăm quân Đường liều mạng chống giữ, nhưng cửa thành vẫn từng tấc từng tấc khép lại.

Quan Anh đột nhiên nghĩ tới món đồ gì đó, hắn điên cuồng tìm kiếm trong con ngựa chết trên mặt đất. Hắn tìm được rồi, đó là một cái rương vỏ sắt nặng hai mươi cân, bên trong chứa đầy hỏa dược. Nó vốn chuẩn bị dùng để oanh tạc cửa thành.

Cửa sắt phát ra tiếng trượt chói tai dị thường. Một người quân Đường kêu thảm rồi ngã xuống, một chân hắn bị cửa sắt nghiền nát ép thành hai đoạn, một đoạn khác đã bị cuốn vào bên trong thành. Khe hở ở cổng thành đã chỉ còn hơn một thước, mặc dù kỵ binh quân Đường cũng xông đến còn hơn ba trăm bộ, nhưng cho dù như thế nào cũng không còn kịp rồi.

Quan Anh rốt cục run rẩy bắt tay vào châm ngòi nổ, nhưng hai tay hắn đã không còn đủ sức ném rương hỏa dược đi. Hắn gắt gao ôm chặt rương hỏa dược vào trong ngực, trên mặt cười thảm lần chót “ Mẹ nó, Lão Tử còn chưa lấy được lão bà!”

Đột nhiên, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, kích động tiềm lực cuối cùng nhảy lên trên đống tử thi xếp thành núi thịt, theo khe hở vẻn vẹn chỉ rộng một thước tung người kích động tiến vào bên trong cửa thành.

Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, cửa thành mãnh liệt dập vào rồi lại kịch liệt bắn ngược mở ra. Cửa thành mở rộng ra, trong gầm cửa thành là một vùng khói đặc cùng chớp lửa rồi trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.