“ Thái Hậu, Bùi Tướng quốc khẩn cấp cầu kiến.” Phùng Ân Đạo bên cạnh lại nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
“ Không cần, cứ nói cho Bùi Tướng quốc, chuyện này ngày mai tại hội nghị Nội các sẽ thảo luận. Ai gia thấy thân thể không khỏe, cũng không gặp hắn.” Thôi Tiểu Phù vô cùng yếu ớt đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Tiểu Phù cũng không đi tham gia hội nghị khẩn cấp do Nội các triệu tập, nàng đã ngã bệnh. Trong phòng rất an tĩnh, tràn ngập một mùi thuốc nồng đậm. Tấm lụa trướng xanh buông xuống, Vương ngự y đứng đầu trong cung đang lặng lẽ thu thập đồ vì sợ quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Hoạn quan Phùng Ân Đạo tiến lên nhỏ giọng hỏi: “ Vương ngự y, bệnh tình của Thái Hậu như thế nào?”
Vương ngự y chỉ chỉ ra gian ngoài, ý bảo đi ra bên ngoài nói chuyện. Phùng Ân Đạo hiểu ý, cùng hắn đi tới gian ngoài. Vương ngự y thở dài bảo: “ Bệnh là bởi vì là buồn giận mà thành bệnh, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Nhưng căn bện thực sự lại là trường kỳ Âm Dương không điều hòa cần tĩnh dưỡng, không thể tức giận”
Bên trong gian phòng trướng lụa xanh có hơi lay động. Bên trong trướng, Thôi Tiểu Phù trở mình, sắc mặt nàng trắng bệch dị thường. Không có bất cứ trang điểm gì, trên làn da đã không còn căng phân bố đầy nếp nhăn mảnh nên đã giống hệt lão phụ hơn năm mươi tuổi. Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh. Nhưng trong phòng yên tĩnh lại truyền đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133657/chuong-299.html