Hôm nay cũng lại như vậy, lúc Thôi Viên đang chuẩn bị đi ra ngoài thì trước mắt biến thành màu đen. Ông ta lại ngã xuống đất ngất đi, mọi người trong nhà ba chân bốn cẳng nâng ông ta lên giường, vài tên ngự y ở lâu trong phủ của ông ta thuần thục bắt mạch kê đơn cho ông ấy.
“ Phải đun kỹ bằng lửa nhỏ, nhớ là hầm trong nửa canh giờ.” Ngự y chủ trì họ Tào đã hơn sáu mươi tuổi. Từ thời Thiên Bảo ông ta đã xem bệnh cho Lý Long Cơ, trong các ngự y thì cũng là người có kinh nghiệm. Ông ta được lệnh của Thái Hậu Thôi Tiểu Phù đến đây chữa bệnh cho Thôi Viên.
Chả mấy chốc thuốc đã sắc xong, Tào ngự y đang cầm một thìa nhỏ để thử độ đậm của thuốc. Lúc này, Thôi Hiền nghe thấy tin đã chạy trở về từ phòng làm việc “ Tào ngự y, bệnh của phụ thân tại hạ đến tột cùng là như thế nào ?” Thôi Hiền lo lắng hỏi han, những ngày này số lần té xỉu của cha hắn càng lúc càng thường xuyên khiến cho trong lòng hắn quả thực bất an. Hắn rất lo lắng cha mình lâm bệnh nặng. Vào thời buổi rối ren này, Thôi gia vẫn còn chưa có ai có thể thay thế được cha mình để vượt qua một cửa ải khó khăn này.
Tào ngự y có vẻ biết tâm tư của hắn, ông ta khẽ thở dài một cái rồi nói với Thôi Hiền: “ Bệnh của Tướng Quốc kỳ thật là do lúc bình thường quá mệt nhọc để lại, lần này bị việc của Thục quận gây ra. Bệnh chậm phát thì chữa lâu, Thôi Thị Lang cần khuyên Tướng Quốc chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên quá lao lực. Nếu không thì sau này sẽ như thế nào ngay cả ta cũng không biết.”
Thôi Hiền yên lặng gật đầu cầm chén thuốc đi vào phòng của cha. Lúc này Thôi Viên đã tỉnh, ông ta nằm ở trên đệm ngây người nhìn trần nhà, hốc mắt trũng thật sâu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo âu.
Thôi Hiền khổ sở một lát, đến lúc này mới được một tháng mà cha mình đã gầy thành da bọc xương. Hắn bê chén thuốc bằng hai tay đưa tới “ Phụ thân, uống thuốc đi!”
Thôi Viên tiếp nhận chén thuốc, áy náy cười cười bảo: “ Ta đây có chuyện tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Sau này con cũng không cần chạy từ chỗ làm việc trở về.”
“ Vâng!” Thôi Hiền xuôi tay đồng ý một tiếng, trong giọng nói rõ ràng là để đối phó.
Thôi Viên uống một hớp thuốc rồi đột nhiên thở dài nói: “ Trước kia ta ngã bệnh đều là em con đưa thuốc cho ta. Hiện tại nó không ở bên cạnh ta. Nghe nói tại Vũ Uy nó mở lớp dạy bé nữ đọc sách, đã thu nhận hai trăm học sinh, cũng vất vả cho nó.”
“ Nếu không, con viết một phong thư mời em con trở về! Ít nhất để thăm phụ thân.”
Thôi Viên lắc đầu, thở thật dài mà bảo: “ Thôi đi, tùy nó đi! Chính nó chọn con đường cho mình đi, nếu đụng vách tường thì tự nhiên nó sẽ trở về.”
“ Nhưng ...” Thôi Hiền vốn định nói em gái là người cực kỳ quật cường, cho dù đụng phải vách tường thì nó cũng không nhất thiết sẽ trở về. Nhưng thấy cha mình đang uống thuốc nên hắn nuốt lại những lời này.
Thôi Viên đang từ từ uống thuốc, nhưng sau cùng chợt dần dần ngừng lại, lông mày ông ta nhăn tít, không biết ông ta đang suy nghĩ gì? Đột nhiên, ông ta nhướng mày lại hỏi Thôi Hiền: “ Ta hỏi con, năm trước Thượng thư triều đình nói Lệ Chi đạo có một đoạn đường bị mưa lớn làm hỏng không thể đi xe ngựa qua, về sau các ngươi có sửa lại không?”
“ Bẩm phụ thân, đường đã sửa tốt .”
“ Sửa chữa xong là tốt rồi, ta còn lo lắng xe lương hậu cần không thể đi qua.” Lông mày Thôi Viên lập tức giản ra, ông ta lại từ từ uống một hớp thuốc.
Lúc này, Thôi Hiền rốt cục không nhịn được liền nói: “ Phụ thân, nếu Chu Thử cũng không thật sự tạo phản thì dứt khoát phong hắn làm Kiếm Nam Tiết Độ Sứ, thừa nhận hắn là một trong các thế gia để cho hắn vào trong hệ thống triều đình rồi trấn an hắn. Như vậy chẳng phải là so với dùng đại quân nhập Thục để bình định thì tốt hơn nhiều sao.”
“ Con biết cái gì!” Thôi Viên lập tức sầm mặt xuống, ông ta trách cứ con mình: “ Chu Thử chính là một con sói, ta còn không biết hắn sao? Hắn chính là muốn tự lập làm đế, chỉ là vì hiện tại móng vuốt còn không đủ nhọn nên mới đưa ra chiêu bài trung thành với vua để che mắt người đời. Nếu như thả cho hắn lớn mạnh, một khi hắn bám rễ sâu tại Thục Trung thì tất nhiên hắn sẽ tạo phản. Cái đó nguy hại không thua gì An Lộc Sơn, nhẹ thì phá thế gia triều chánh, nặng thì lật đổ Đại Đường. Cho nên tuyệt không thể khoan dung vô nguyên tắc.”
“ Nhưng mà thân thể của cha ...”
Không đợi hắn nói xong, Thôi Viên liền khoát tay không nhịn được cắt đứt lời của hắn “ Thân thể của ta không việc gì, nhưng nếu như không diệt được Chu Thử thì ta có chết cũng không nhắm mắt.”
“ Phụ thân!” Thôi Hiền tiến lên một bước quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “ Phụ thân cũng không nên vì việc này mà vất vả. Tào ngự y nói thân thể của phụ thân chính là lao lực quá sức mà thành tật nên không thể lại mệt nhọc. Nếu như có gì sơ xuất thì ai còn có thể gắng sức cho Thôi gia chúng ta? Đến lúc đó kẻ cười sau cùng là ai? Phụ thân, vết xe đổ của Trương gia, chúng ta không thể lại giẫm lên vết xe đổ được!”
Nghe câu nói sau cùng của con Thôi Viên, từ từ nhắm hai mắt lại, một loại cảm giác mỏi mệt chưa từng có lan khắp toàn thân của ông ta. Đúng vậy, ông ta cùng Trương Nhược Hạo như nhau, mọi chuyện đều tự mình làm. Thế cho nên không còn có thể dụng tâm bồi dưỡng người nối nghiệp. Thân thể của mình thì tự mình biết, một khi chính mình ngã xuống thì ai trong Thôi gia sẽ là đối thủ của Bùi Tuấn? Chính mình cần cho người trong tộc nhiều cơ hội hơn.
“ Ta biết rồi, con đi đi!” Thôi Viên đưa trả chén thuốc lại cho con mình “ Quay về chỗ làm việc đi thôi! Con là người mới của Lễ bộ, không thể so với Nguyên Tái đã ở tại Lễ bộ thâm căn cố đế. Cần phải chăm chỉ hơn, làm việc nhiều hơn, biết không?”
“ Vâng!” Thôi Hiền thi lễ rồi lui xuống.
Thôi Hiền đi rồi thì trong phòng yên tĩnh lại, Ánh Sáng từ trên rèm cửa sổ chiếu vào hình thành vô số cột sáng. Những hạt bụi bay lượn trong những cột sáng mảnh mai. Thôi Viên từ từ đứng lên từ trên giường. Ông ta đi tới phía trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Mặt trời mùa thu chiếu vào gian phòng, ánh sáng mãnh liệt chiếu tới khiến cho Thôi Viên không mở mắt ra được. Ông ta hơi hơi tránh né luồng sáng, hít thật sâu một luồng không khí mới mẻ ngoài cửa sổ. Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới Chu Thử. Vốn Trương Hoán là họa lớn trong đầu của ông ta, vì vậy mà ông ta hòa giải với Vi Ngạc để kết thành liên minh. Nhưng lực lượng của Chu Thử mới xuất hiện lại thay thế uy hiếp của Trương Hoán. Trương Hoán uy hiếp ở chỗ hắn là con của Thái Tử Dự, sự tồn tại của hắn là hoàn toàn đối lập với thế gia triều chánh. Nhưng cho dù như thế nào thì đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ của Đại Đường.
Nhưng sự tồn tại của Chu Thử lại uy hiếp được cả xã tắc Đại Đường. Ông ta hiểu rất rõ người này. Người này rất có dã tâm, hơn nữa là một kẻ không cam lòng chịu làm thần tử, hắn sớm muộn sẽ trở thành An Lộc Sơn thứ hai. Nếu như chính mình buông lỏng cho hắn vậy mình chính là tội nhân thiên cổ của Đại Đường.
Nhất định phải xuất binh!
Thôi Viên chắp tay đi qua đi lại ở trong phòng. Theo tin tức mới nhận được, Chu Thử đã có binh lực hơn mười vạn người, nhưng lại đang lúc không ngừng gia tăng. Cho dù đại đa số là tân binh nhưng cũng không thể phớt lờ. Tối thiểu cũng cần hai mươi vạn đại quân, điều Đoàn Luyện Binh từ các nơi ít nhất còn phải cần thời gian một hai tháng. Về thời gian thích hợp nhất là không đủ nên chỉ có thể dựa vào vài đại thế gia xuất binh. Sở Hành Thủy ở quá xa, về thời gian không còn kịp nữa. Còn Vương Ngang có thể nhập Thục từ phía nam để phối hợp tác chiến.
Cứ như vậy, chủ lực thực sự phải do ba nhà Thôi, Bùi, Vi bỏ ra. Chính mình là thủ lĩnh chỉ huy có thể từ Hà Đông và quân Kim Ngô Vệ triệu tập tám vạn đại quân. Còn Bùi Tuấn cùng Vi Ngạc mỗi nhà bỏ ra sáu vạn. Vi Ngạc đã cùng mình liên minh, hơn nữa sự tồn tại của Chu Thử cũng uy hiếp đến Lũng Hữu nên hẳn là ông ta đồng ý xuất binh. Mấu chốt là Bùi Tuấn, coi như ông ta biết Chu Thử nguy hại, nhưng nếu như chính mình không có một số nhượng bộ có tính thực chất thì lão hồ ly kia hẳn là sẽ không đồng ý.
Mà Bùi Tuấn muốn cái gì thì trong lòng Thôi Viên rất rõ ràng. Ông ta không nhịn được mà hơi thở dài, xem ra lần này việc Thôi Khánh Công nhập Nội các lại thất bại.
Đúng lúc hoàng hôn, xe ngựa Thôi Viên có mấy trăm kỵ binh hộ vệ xuất phát từ phường Tuyên Dương nhằm hướng Bùi phủ ở phường Tuyên Nghĩa chạy tới. Xe ngựa đi rất nhanh, Thôi Viên nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa. Tuy nói là dưỡng thần nhưng đầu óc của ông ta lại không hề rảnh rỗi. Lúc xế chiều, ông ta đã gọi em mình là Thôi Khánh Công đến, nói cho hắn biết việc mình đã quyết định đồng ý đề nghị của Bùi Tuấn cho Lĩnh Nam Tiết Độ Sứ Lý Miễn nhập Nội các, và tỏ vẻ áy náy với hắn.
Đúng như ông ta dự liệu, Thôi Khánh Công giận dữ chỉ trích ông ta từ bỏ mình, rõ ràng đã đồng ý việc này mà lại đổi ý một lần nữa. Điều này cũng khó trách, năm trước hắn bị Trương Phá Thiên ngăn chặn nên không thể nhập Nội các. Mà lần này đây người chết chính là Dương Kỹ, là đồng minh rất thân cận với Thôi gia. Cho dù như thế nào thì đều hẳn là Thôi Khánh Công hắn sẽ nhập Nội các, nhưng ai có thể ngờ tới giữa đường lại xuất hiện một tên Chu Thử này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]