Lý Hệ bình tĩnh nhìn Vi Ngạc, buổi trầu hôm nay hắn cũng đã chờ đợi liệu có xảy ra cảnh trai cò tương tranh ngư ông đắc lợi hay không?
“ Vi thượng thư xin cứ hỏi!”
Vi Ngạc liếc nhìn Thôi Viên lạnh lùng nói: “ Xin hỏi tướng quốc, tại Lũng Hữu, Phượng Tường , Sóc Phương, Hà Tây tổng cộng có hơn mười lăm vạn quân chống với mười vạn thiết kỵ mà quân Phương Tường dùng năm vạn người truy kích một vạn loạn quân chẳng lẽ được coi là đại công sao? Nếu như không phải vậy thì tại sao trong năm mươi vạn tiền thưởng bốn mươi vạn về tay quân Phượng Tường gấp bốn lần ta. Như vậy là bất công chẳng lẽ vì chỉ huy quân Phương Tường là người nhà họ Thôi hay sao?”
“ Vi thượng thư nói vậy thật đáng ngạc nhiên, người chỉ huy quân Phượng Tường là do triều đình bổ nhiệm, Việc đó và họ Thôi ta có quan hệ thế nào?”
Thôi Khánh Công cười nhạo một tiếng, từ trong hàng chậm rãi đi ra. Hắn chẳng thèm nhìn đến Vi Ngạc nói: “ Quân Phượng Tường ta chặt đầu hơn tám ngàn bốn trăm tên địch, bắt sống cả ngàn người, Ngài luôn miệng công lớn hơn ta vậy ta hỏi đại quân mười lăm vạn của ngàn diệt được bao nhiêu quân địch? Chỉ có hơn trăm tin tức thám báo mà thôi, thì chia cho ngài mười vạn đã là chiếu cố lắm rồi ngài còn không biết xấu hổ tranh công với ta, thật thiệt thòi cho Binh bộ thương thư quá!”
“ Câm miệng!” Thôi Viên quay sang quát Thôi Khánh Công, mặt xầm hẳn lại: “ Trên triều đình không được bệ hạ cho phép ngươi lại tùy tiện nói xen ngang ngươi có biết tội không?”
Hắn quay lại áy náy nói với Lý Hệ: “ Thần đệ là kẻ thô lỗ không hiểu lễ nghi, xin bệ hạ chớ trách tội!”
Lý Hệ khoát tay nói: “ Trẫm ban cho hắn vô tôi, tiếp tục trình bày ý kiến.”
Lúc này Vi Ngạc giận quá cười lớn, hắn chỉ vào Thôi Khánh Công nói: “ Toàn là nói bậy! Nếu như ta không ở ở Lũng Hữu, Sóc Phương chống địch, nếu mười vạn thiết kỵ Hồi Hột tiến xuống phía nam, ngươi có thể chống được sao? Địch vì muốn cắt đứt đường tiếp tế của quân ta nên mới chia quân tập kích Khai Dương. Còn ngươi thì sao, rõ ràng con đường từ Phượng Tường đến Khai Dương chỉ mất nửa ngày mà ngươi đi đến hai ngày, Để đến mức thành Khai Dương bị phá, người Hồi Hột giết hại cả nhà ta, anh em họ hàng của ta. Ngươi còn ác độc hơn bọn người Hồi Hột gấp bội.
Nói đến đây Vi Ngạc kích động đến mức toàn thân run rẩy. Hắn như chính mắt nhìn thấy thảm trạng nhà tan cửa nát của gia đình mình, căm hận đến mức mắt như phun lửa.
Thôi Khánh Công cười ha ha không ngớt, hắn lấy một bản ghi chép nhật trình của hành quân Tư Mã nói: “ Vi thương thư nói những lời đó khiến ta thật nghi ngờ ngài có biết gì về binh pháp không. Không sai từ Phượng Tường đến Khai Dương chỉ cần đi nửa ngày nhưng chẳng lẽ muốn ta liều lĩnh hành quân sao? Nếu như người Hồi Hột bố trí mai phục thì sao? Nếu như người Hồi Hột thật sự muốn dụ ta xuất quân rồi sau đó quay lại đánh úp Phượng Tường thì làm thế nào? Người làm tướng tất nhiên phải chú tâm lo lắng tất cả mọi mặt, lo lắng cho đại cục. Đây là bản ghi chép của quân thám báo có thể chứng minh bản soái không nói sai. Còn về phần gia đình Vi thượng thư gặp nạn ta cũng lấy làm vô cùng đáng tiếc.”
Lúc này dười triều vang lên một loạt tiếng rì rầm. Tuy mọi người đều biết họ Thôi không đi cứu Khai Dương là vì có ý riêng nhưng họ Thôi đã chuẩn bị đầy đủ nhân chứng vật chứng, ngược lại Vi Ngạc lại không có bằng chứng gì cả chỉ là xúc động nhất thời mà lên tiếng hoàn toàn không thể khiến người khác tâm phục. Hơn nữa đồng minh tiếng nói có trọng lượng của Vi Ngạc là Trương Nhược Hạo lại đang về Thái Nguyên cán cân thế lực vốn đang cân bằng nay lại nghiêng hắn về một phía xem ra việc Thôi Khánh Công có thể ra nhập nội các đã là điều chắc chắn.
“ Vi thượng thư lạc đề rồi.” Chỉ thấy một trung niên người nhỏ bé từ trong hàng bước ra, là Công bộ thượng thư Vương Ngang, hắn tiến lên thi lễ với Lý Hệ nói: “ Xin bệ hạ cho phép thần được nói.”
“ Vương ái khanh mời nói!”
Vương Ngang chậm rãi đi đến trước thềm ngọc cười nói: “ Tướng quốc đang hỏi có ai phản đối về việc bổ nhiệm nhân sự không, trong khi triều đình nghị sự Vi thượng thư lại tranh giành phần thưởng, đầy bụng bất mãn hoàn toàn không hợp với việc của hôm nay. Nếu Vi thượng thư không đồng ý với Việc phong thưởng có thể xuống Hộ bộ, Binh bộ giải quyết, nếu như có công triều đình sẽ thưởng thêm là được. Hiện tại tướng quốc hỏi xem có ai phản đối việc phong chức không, các đại thần đều không có ý gì, vậy việc này không có gì trở ngại nữa.”
“ Ngươi có thể thay mặt cho tất cả mọi người sao? Ngươi chỉ có thể nói lên ý kiến của chính người thôi!” Vi Ngạc cười lạnh, hắn quay lại nhìn chằm chằm vào Thôi Viên nói: “ Người làm tể tướng chữ đức được đạt lên hàng đầu, lúc này ở giữa triều đình, ta có ý kiến hắn ta tâm địa xấu xa, hắn không đủ tư cách nhập nội các. Hắn dùng việc công báo thù riêng, việc này tạm thời không đề cập tới nhưng hắn ta mạo nhận quân công là việc tối kỵ của kẻ làm tướng. Xin hỏi loại người không đức không hạnh như vậy sao có thể chen vào làm chức tể tướng được?”
Thôi Khánh Công giận dữ, hắn đang muốn trút giận lên Vi Ngạc chợt thấy anh mình ra hiệu mình không cần phải lên tiếng nên hắn đành phải nén cơn giận trong lòng xuống đứng im một bên.
Vương Ngang lại lắc đầu khinh thị nhìn Vi Ngạc nói: “ Vi thượng thư, đầu tiên ngài nói Thôi Khánh Công dùng việc công để báo thù riêng nhưng không có chứng cớ hiện nay lại đem một vài tin đồn thất thiệt ngoài vỉa hè ra để ngăn trở. Ta thấy ngài ghen ghét với người khác mới là thật. Việc Thôi Hùng đốt cháy quân lương của người Hồi Hột, lập nên một tuyệt thế kỳ công cái này đã được Binh bộ xác định cũng bởi thường ngày việc làm và lời nói của hắn có chút phóng túng nên nhiều người ganh ghét nói hắn mạo nhận công lao chuyện này đến trẻ lên ba cũng không tin được. Vậy mà đường đường là một Thượng thư tể tướng lại tin là thật đem ra nói giữa triều đình, việc này truyền ra ngoài không phải là khiến kẻ khác chê cười sao?”
“ Vương thượng thư nói rất phải, lão thần cũng cho là vậy!” Trong hàng lại có một lão già lưng còng chống gậy run run như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay được bước ra ông ta là Dương Kỹ anh trai của Dương quý phi, gia chủ của Dương gia ,thế gia đứng thứ bảy. Ông ta cưới công chúa Thái Hoa con của Vũ Huệ phi làm vợ, nên trở thành hoàng thân. Nay ông ta đã bảy mươi tuổi nhậm chức Thượng thư bộc xạ vì Dương gia là gia tộc lớn nhất ở Kiếm Nam nên hắn cũng có chân trong nội các.
Giống như Trương gia ở Hà Đông quân đội của Dương gia cũng bị Thôi Viên cướp mất chỉ còn lại cái vỏ ngoài nhưng khác là Trương Nhược Hạo là kẻ thù của Thôi Viên còn ông ta lại kết thân với Thôi Viên. Con gái của ông ta lấy Thôi Hiền con trai của Thôi Viên, từ khi ấy ông này trở thành tay sai của nhà họ Thôi.
Dương Kỹ tự phụ tuổi cao lại là trưởng bối của Lý Hệ nên hắn không xin phép mà khàn khàn nói luôn: “ Vi Thượng thư chắc do gia tộc gặp nạn nên giận lây sang Thôi tướng quân, việc này cũng dễ hiểu nhưng thảo luận trên triều đình và việc nước sao có thể đưa việc cá nhân vào được. Ta thấy Vi thượng thư nên chờ ra ngoài, rồi giải quyết với tư cách cá nhân có được không?”
Hắn vừa dứt lời đột nhiên ở hàng bên phải lại có tiếng người nói: “ Dương thượng thư nói thế không ổn lắm, bản tướng với việc này rất có hứng thú!”
Thôi Viên nghe giọng nói này liền nhíu mày, trái tim khẽ loạn nhịp, hắn không ngờ rằng Bùi Tuấn luôn im lặng trong triều hôm nay lại cản trở hắn.
Quả nhiên là Bùi Tuấn đã ra tay, ông này tuy đồng ý việc hôn nhân với nhà họ Thôi định giữ vị trí trung lập nhưng Thôi Viên đã không thông qua nội các định lợi dụng hoàng thượng để cho Thôi Khánh Công có chân trong nội các việc này đã làm trái với hiệp nghị của bảy gia tộc khiến cho cán cân thăng bằng mười lăm năm nay bị thay đổi. Sớm muộn gì cũng gây ra đại loạn việc này khiến ông ta không thể nhẫn nhịn được. Nhưng Bùi Tuấn vẫn đứng ngoài chỉ đến thời điểrm mấu chốt nhất hắn mới đột nhiên ra tay, đánh một đòn quyết định.
Hắn ta chậm rãi đi lên, thi lễ với Lý Hệ cười nói: “ Muốn xóa đi lời đồn đại tốt nhất chính là làm rõ nó. Đã có tin con trai của Thôi tướng quốc mạo nhận công lao vậy ta nên làm rõ chân tướng sự việc công bố cho thiên hạ biết nếu cứ tìm cách che dấu hoặc lờ đi sẽ chỉ làm chi lời đồn càng lan rộng và bị thổi phồng lên việc này ảnh hưởng xấu đến thanh danh của tướng quốc. Cái này là việc cá nhân nhưng cũng là việc quốc sự của đại Đường, Dương các lão, Vương thượng thư hai ngài nghĩ sao?”
“ Nói tóm lại ta cũng cho rằng nên làm rõ việc này tuyệt đối không để tiểu tướng quân chịu oan ức.”
Sở Hành Thủy cũng đứng ra, cho dù mẹ của Trương Hoán có là Vương Mẫu nương nương hạ phàm hắn cũng không để cho Thôi Viên phá hủy hiệp nghị có từ mười lăm năm trước của bảy đại thế gia.
Ba chọi ba, trên triều xuất hiện một cục diện cực kỳ tế nhị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]