Quyển 2: Kinh thành phong vân
Chương 41: Tin của cố nhân.
Dịch: Tử Lăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Phòng sách quả là vùng lãnh địa cuối cùng của đàn ông, phòng sách của Thôi Viên cũng không cho phép ai tùy tiện tiến vào. Lão có hai phòng sách. Phòng sách ngoài được dùng để tiếp đón những đồng minh và tâm phúc. Còn phòng sách trong, ngoài thị nữ chuyên quét dọn phòng ra, không ai được phép vào.
Thôi Viên đặt miếng ngọc lên bàn, rồi lấy ra một chiếc hòm nhỏ mạ vàng từ trong chiếc rương gỗ tử đàn. Lão mò tìm ra một chiếc chìa khóa vàng ở đáy rương, đoạn mở chiếc hòm nhỏ. Nhiều thư từ được xếp bên trong hòm. Lão lục mấy bức thư ở cuối cùng, tìm ra một bức thư đã ố vàng. Tay lão bắt đầu run nhè nhẹ.
Một bài thơ được viết trong bức thư:
"Xin trả chàng ngọc quý
Cảm tạ tình trong thư
Ta tặng chàng tuệ kiếm
Mong chàng dứt tương tư" (Oải Hương dịch)
Ở phần đề tên chính có ghi 'Quảng Lăng Sở Vãn Lan'.
"Đúng là nàng, là ngọc bài của nàng!" Thôi Viên lẩm bẩm một mình. Chữ 'Vãn Lan' trên miếng ngọc và chữ 'Vãn Lan' ở phần đề tên của bức thư có nét chữ giống nhau như đúc.
Thôi Viên cẩn thận xếp ngay ngắn bức thư lại. Lão nhìn trân trối miếng ngọc, dường như nhớ lại khoảng thời gian hai mươi mấy năm trước. Năm đó lão ba mươi sáu tuổi, vừa thừa kế chức gia chủ, mà Sở Vãn Lan chỉ có mười bảy tuổi, dung mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133400/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.