Khẳng định là hắn lừa cô, Tống Thần Ngữ trong lòng bi phẫn đan xen, đem hắn mắng nhanh mau biến đi!
Dung Diệc Sâm dễ như trở bàn tay nắm lấy cánh tay tê rần của cô: "Có phải trong lòng đang mắng tôi?"
Tống Thần Ngữ cắn môi dưới: "Anh đồ hỗn đản!"
Cô vẫn là một cô gái đơn thuần cái gì cũng không biết, hắn thế nhưng.. Bắt cô dùng tay giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý!
Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, buông cổ tay cô ra, đứng dậy ngồi ở đầu giường lấy ra một tờ chi phiếu ném lên trên người cô.
"Cầm đi, muốn bao nhiêu tiền, tự mình điền."
Trong tờ chi phiếu trống rỗng nhưng bên trên đã thêm chữ ký của hắn.
Điều này đối với Tống Thần Ngữ mà nói quả thực là vũ nhục!
Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên lộ ra một gương mặt tươi cười: "Tiền? Anh cho rằng tiền là có thể tống cổ tôi đi sao?"
Dung Diệc Sâm nhăn mày lại: "Cô còn nghĩ muốn cái gì?"
"Tôi muốn không phải tiền, tôi muốn chính là.. Ân oán thanh toán xong." Tống Thần Ngữ nói, cũng từ trên giường ngồi dậy, áo từ bả vai cô trượt xuống lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Dung Diệc Sâm mi tâm hơi nhíu xuống, nhìn chằm chằm đầu vai mượt mà của cô, nhớ tới tối hôm qua triền miên, thiếu chút nữa, hắn liền muốn thân thể của cô.
Hầu kết gợi cảm của hắn khẽ động lên xuống.
"Ân oán thanh toán xong? Tống Thần Ngữ, cô tưởng tôi ở lễ tang Lâm Phàm cứu cô, ân tình kia liền như vậy xong?"
Tống Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-tieu-diem-diem/223067/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.