"Xoẹt!"
Âm thanh xé rách quần áo vang lên, chiếc váy màu hồng nhạt bị tung ra không trung theo độ cung, chậm rãi rơi xuống đất.
Dung Diệc Sâm bắt được đôi tay của cô, sau đó giơ lên cao qua đỉnh đầu.
Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Tống Thần Ngữ rốt cuộc thấy rõ người nam nhân này là ai!
"Là anh!" Cô cả kinh kêu lên, "Anh muốn làm gì.."
Dung Diệc Sâm đem cô giam cầm đè ở dưới thân: "Tống Thần Ngữ, nên đến lúc cô báo ân."
"Anh muốn tôi.. Báo ân? Như thế nào báo?"
Thanh âm hắn trầm thấp: "Đem chính cô cho ta."
"Không!" Tống Thần Ngữ không ngừng lắc đầu, mái tóc dài lượn sóng như rong biển phô tại thân hạ, "Tôi có thể báo ân, nhưng tuyệt đối không phải dùng chính mình đền đáp."
Dung Diệc Sâm trên người đã càng ngày càng khó chịu, dược hiệu cũng càng ngày càng cường liệt, hắn sắp khống chế không được ý niệm dục vọng trong thân thể.
"Tống Thần Ngữ, chẳng lẽ cô cùng Lâm Phàm, không lẽ đã làm chuyện đó rồi sao?"
Cô vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không có! Anh ấy là một người tốt, sẽ không miễn cưỡng tôi càng sẽ không chạm vào tôi!"
Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Là bởi vì bẩm sinh trong người mang bệnh tim, không thích hợp làm loại chuyện này sao?"
"Anh đừng nói hươu nói vượn.."
Tống Thần Ngữ chỉ cảm thấy, đêm nay Dung Diệc Sâm rất kỳ quái.
Giờ này khắc này, hắn hoàn toàn đã không còn là người đàn ông lúc gặp ở tang lễ nữa trầm ổn, điền đạm, không coi ai ra gì.
Hắn hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-tieu-diem-diem/223065/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.