Chỉ thấy Dung Diệc Sâm mặc áo sơ mi sẫm màu, quần tây đen, một bàn tay ung dung đút trong túi quần, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt tiền dưới ánh đèn của cửa hàng chiếu rọi xuống, lóe lên ánh sáng lộng lẫy sáng chói.
Càng bắt mắt hơn chính là chiếc khuy áo trên cổ tay áo sơ mi của hắn.
Đó là chiếc cúc tay áo được làm tỉ mỉ bằng đá quý phải không?
Sáng nay khi cô nhìn Dung Diệc Sâm làm sao lại không cảm thấy quần áo hắn xa xỉ như vậy? Tùy tiện một chiếc cúc áo cũng là đá quý.
Tống Thần Ngữ cuống quít dời đi ánh mắt, ở nơi này gặp được Dung Diệc Sâm, cô hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị nào.
Quản lý nhìn thấy Dung Diệc Sâm từ khi bước vào cửa hàng vẫn luôn nhìn Tống Thần Ngữ, cứ nghĩ rằng Tống Thần Ngữ làm trướng mắt hắn.
Cho nên, quản lý vội vàng hướng Tống Thần Ngữ nháy mắt ra hiệu, ý tứ là cô nhanh lên rời đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ.
Tống Thần Ngữ cầu mà không được, cô ước gì nhanh lên rời đi.
Ngay lúc cô xoay người, giọng nói của Dung Diệc Sâm nhàn nhạt vang lên: "Cô trốn tôi làm gì, bà xã."
Tống Thần Ngữ nghe được hắn gọi mình là bà xã, lập tức đều quên muốn đi đường nào, suýt chút nữa tự mình làm chính mình vấp ngã.
"Tôi.. Cái kia," Tống Thần Ngữ lắp bắp nói, "Tôi không trốn."
Dung Diệc Sâm bước đi vững vàng, chậm rãi đi về phía cô: "Vậy cô muốn đi đâu? Hử?"
"Tôi.. Tôi đang làm việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-tieu-diem-diem/1098799/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.