Dung Diệc Sâm giơ tay bắt được đống vải trắng mà cô ném qua, lúc này mới thấy rõ, cô vẫn luôn ôm chính là một chiếc váy cưới.
Tuy nhiên mặt trên có một mảng lớn vết bẩn màu cà phê, lại còn bị rách.
Xem ra lần này, cô thật sự bị chọc giận.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người giám đốc: "Cô ấy đánh Lâm Vãn Như?"
"Dung tổng, là là.. Đúng vậy. Cô.. cô cô cô ấy cùng tiểu thư Lâm Vãn Như xảy ra mâu thuẫn."
Dung Diệc Sâm xoay người, lúc này mới nhìn thấy Lâm Vãn Như đứng ở một bên, lúc nãy sự chú ý của hắn đều ở trên người Tống Thần Ngữ, căn bản không quan tâm đến những người khác.
"Diệc Sâm.." Lâm Vãn Như vô cùng đáng thương, cố ý cho hắn xem vết đỏ ở trên mặt, "Tống Thần Ngữ, chính cô ấy đánh ta. Anh phải lấy lại cho ta một công đạo."
Trên mặt Lâm Vãn Như có năm dấu tay, có thể nhìn thấy rõ ràng không có mất đi.
Có thể thấy, một tát này của Tống Thần Ngữ xuống tay rất nặng.
Tống Thần Ngữ tức giận nhìn Lâm Vãn Như giả bộ đáng thương, nhìn đến Dung Diệc Sâm cô lại càng tức giận hơn.
"Tôi liền đánh cô ta, như thế nào!" Tống Thần Ngữ nói, "Dung Diệc Sâm, tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian, về nhà lại nói!"
Ngoài dự đoán, Dung Diệc Sâm thế nhưng chiều theo ý cô: "Được, chúng ta về nhà nói."
Kỳ thật lời này của Tống Thần Ngữ vô cùng ái muội, người bình thường có thể cùng Dung Diệc Sâm về nhà, sống chung dưới một mái hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-tieu-diem-diem/1098796/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.