Trương Húc nghiêng người tránh thoát, ngược lại bắt được cổ tay của cô, hướng trên người cô sờ tới: "Thân thể thực mềm mại a.. Tống Thần Ngữ, ở hẻm Ngô Đồng này tôi nhìn tới nhìn lui thấy cô là xinh đẹp nhất, dáng người tốt nhất."
Khuôn mặt Tống Thần Ngữ đỏ lên: "Buông tôi ra! Ngươi còn như vậy, tôi liền báo cảnh sát!"
"Cô báo cảnh sát, chỗ này không có camera đến lúc đó cùng lắm thì tao chết không thừa nhận là được.."
Nói, Trương Húc thế nhưng tiến lại đây, chụp lấy cô!
Tống Thần Ngữ nhìn Trương Húc kia một bộ dáng háo sắc chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng, liều mạng né tránh: "Ngươi buông ra, cứu mạng, cứu mạng!"
Giang Chỉ vừa mới đi đến dưới lầu, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu cứu, không chút suy nghĩ liền xông đi lên kết quả vừa lúc nhìn đến một màn này.
Tống Thần Ngữ phát hiện cậu giống như thấy được cứu tinh: "Trợ lý Giang, cứu tôi với!"
Trương Húc mắt thấy mình sắp thực hiện được, không nghĩ tới lúc này có người tới xen vào việc của hắn.
Hắn là một tên côn đồ, chơi bời lêu lổng, người ở hẻm Ngô Đồng không ai dám chọc hắn, sợ bị hắn trả thù.
Cho nên hắn ở chỗ này quấy rầy Tống Thần Ngữ, người trong tòa này hẳn là biết nhưng là sẽ không có ai tới quản.
Giang Chỉ không nghĩ tới, người kêu cứu thế nhưng là Tống Thần Ngữ.
Cậu vội vàng liền vọt tới: "Thiếu phu nhân!"
"Mày ở đâu tới đây?" Trương Húc mắt lộ ra tia hung hăng nhìn cậu "Đừng động vào chuyện của tao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-tieu-diem-diem/1098784/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.