Ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng vào cả căn phòng, Tần Ngu trong thời kỳ nở hoa ấm áp, cổ buộc chiếc khăn lụa, ngồi nghiêm chỉnh sô pha, bên cạnh , là người đàn ông với nét mặt đổi, ngồi đối diện với bọn họ, là bộ dạng điềm đạm đáng giống như con thỏ lã chã chực khóc của Mộ Song.
Đến cùng Tống Dương cũng chỉ là đứa , bị Tống Mạc đưa lên lầu chơi trò chơi cùng với Tống Lãng, hoàn toàn ngăn cách ra.
Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, đôi mắt của Mộ Song nhìn qua giống như cái đèn lồng, cuối cùng Tống Mạc quyết định nhanh, ồ, hay là đành lòng mở miệng, căn cứ vào vẻ mặt của bây giờ, Tần Ngu cảm thấy có vẻ đành lòng nhiều hơn là đưa ra quyết định nhanh.
"Mộ Song, rời khỏi nhà họ Tống ."
Nước mắt của người phụ nữ lởn vởn trong đôi mắt cuối cùng cũng “tạch” cái rơi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa buộc cổ của Tần Ngu, giọng của ta nghẹn ngào như tiếng vải xé rách: “Em rời khỏi nhà họ Tống Dương Dương làm sao bây giờ?”
Tần Ngu nháy mắt mấy cái, vô cùng khéo hiểu lòng người : “Vậy hãy mang theo Dương Dương cùng?” Vai mẹ kế này ai thích làm đâu, mà cũng chẳng ham.
ràng là Mộ Song ngơ ngẩn người chút, ngay cả nước mắt cũng quên cả rơi xuống, “Nhưng mà, người đàn ông kia cũng bỏ qua cho em và Dương Dương.”
Lại là chiêu này? Tần Ngu nhịn được ngáp cái, cũng hoài nghi cái nhân vật đàn ông đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-the-uoc-tong-giam-doc-lao-cong-rat-cao-lanh/2407702/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.