Bóng đêm sâu hút, hai người mới rời khỏi nhà của Tần Ngu.
Sóng vai tới, lần đầu tiên Kiều Hi hiếm khi nhu thuận có lải nhải, cúi đầu biết suy nghĩ gì.
Ngay cả khi Cố Viêm Chi dừng lại cũng có phát giác, đầu đụng vào lưng rắn chắc của , mới nhe răng nhếch miệng che đầu, ngước mắt nhìn về phía , ủy khuất đến cực điểm hét lớn: "Sao lưng cứng rắn như thiết bản vậy?"
Ai ngờ Cố Viêm Chi luôn coi ai ra gì lại thình lình quay đầu lại, nhàng ném xuống câu: "Tôi biết mình rất cường tráng, cần cường điệu như vậy."
"..." Kiều Hi thề, tuyệt đối chưa từng gặp qua người nào biết xấu hổ hơn Cố Viêm Chi!
Khom lưng ngồi vào xe bên trong, vừa xoa cái trán đau của mình vừa mở miệng: "Vừa rồi cho Tần Ngu biết Hứa Giang Nam ở thành phố A là có ý gì?"
Cố Viêm Chi phát động xe, ngón tay dài khẽ chọc ở tay lái, nhìn thẳng phía trước: "Đương nhiên là vì muốn phá án nhanh hơn, nghĩ rằng tôi làm như vậy là để cho bọn họ ôn chuyện sao?"
Kiều Hi lại bị nghẹn lần nữa, muốn chuyện, lời của người đàn ông này quả làm người ta buồn chết mất.
Cuối cùng lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, trầm mặc hồi, nhịn được mở miệng: "Sao nghĩ hung thủ là Hứa Giang Nam vậy?"
Cố Viêm Chi liếc nhìn cái, nhàn nhạt : "Còn nhớ ngày đó tôi phân tích như thế nào ?"
dính đến vụ án nên Kiều Hi đặc biệt để tâm, nhíu mày cẩn thận nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-the-uoc-tong-giam-doc-lao-cong-rat-cao-lanh/2407688/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.