Ban đêm, cả thành phố chìm vào trong ánh đèn lặng lẽ.
Đối với xuất đột ngột của Cố Viêm Chi và Kiều Hi, sắc mặt của Tống Mạc có chút hờ hững, dù sao bây giờ tình trạng của Tần Ngu cũng được tốt lắm, hy vọng có bất kỳ người nào quấy rầy .
Kiều Hi cũng biết được thế lực của nhà họ Tống ở thành phố A, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhường nhịn ba phần, thấy sắc mặt của Tống Mạc được tốt lắm, vẻ mặt cũng đon đả, “Tống tiên sinh, khuya như vậy rồi còn tới quấy rầy và chị nhà là rất ngại, nhưng mà chúng tôi cũng vì việc công, hơn nữa, vụ án này lại có liên quan tới vụ án nhà họ Tống nhà , tôi tin là cũng hy vọng vụ án này sớm điều tra ra chân tướng.”
Kiều Hi là hiểu chuyện người gặp người thích, sau khi chuyện mấy câu, mặc dù Tống Mạc vẫn mím môi, bộ dạng chút thay đổi, nhưng cũng ngăn cản.
Nằm ở giường Tần Ngu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe lên, khuôn mặt gầy gò và trắng trẻo, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, mặc dù nhìn giống như người có thể giết người, nhưng biết người biết mặt biết lòng, từ lâu rồi chân tướng thường là những điều mà người ta thường bao giờ nghĩ tới, hơn nữa, có đầy đủ động cơ để giết người.
Cố Viêm Chi và Kiều Hi cùng ngồi xuống bên cạnh của giường bệnh, bắt đầu chuyên với Tần Ngu.
“Buổi tối ngày 27 tháng ở đâu?” Cố Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-the-uoc-tong-giam-doc-lao-cong-rat-cao-lanh/2407682/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.