"Điện thoại của ai?" Thẩm Thần ngước mắt hỏi.
Lê Nhược chưa hết kinh ngạc, lời của người kia giống như hòn đá quăng vào trong lòng của , có cách nào bình tĩnh lại được, cúi đầu mà , khuôn mặt cũng trắng bệch ra, nghe thấy giọng của Thẩm Thần khỏi giật mình, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn ta, “Hả?” Hiển nhiên là nghe lọt lời nào vào tai.
Thẩm Thần xoa coa đầu của , “Làm sao mà mất hồn mất vía như vậy?”
Lúc này Lê Nhược mới giật mình nhận ra mình luống cuống, vội vàng lắc đầu cái, khoé miệng cong lên, “ sao, chỉ là cuộc điện thoại vớ vấn.”
Thẩm Thần giống như phát ra khác thường của , kéo tay lại cạnh bàn, gắp mó ăn thay , “Cơm cũng sắp nguội hết rồi, mau ăn .”
Lê Nhược gật gật đầu, nhưng bộ dạng rất nặng nề tâm trạng, cho nên ăn hề có cảm giác ngon miệng. Dđienn damn leie quyýdon.
Thẩm Thần rửa chén, Lê Nhược cầm ly nước nóng lại ngồi ghế sofa, trong đầu vô thức lên lời của người phụ nữ kia. Lời của quả thực trúng tim đen, hết lên nỗi lòng của lúc này, nhưng mà, phải làm như vậy sao?
Trong cuộc sống của mỗi người có rất nhiều nguyện vọng, Tống Mạc là giấc mộng mà ta giấu ở đáy lòng, bao nhiêu đêm từ trong mơ tỉnh lại đều nhớ tới chuyện lúc thiếu niên, đuổi theo muốn làm dâu của , nhưng hôm nay, thời gian trôi qua bao lâu, làm vợ người ta, lời thề lúc trước cùng lắm chỉ xem như câu đùa.
Có người từng , bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-the-uoc-tong-giam-doc-lao-cong-rat-cao-lanh/2407667/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.