Chương trước
Chương sau
Đoàn người rất nhanh trông thấy Diệp Di Nguyệt, thấy sắc mặt ả trắng bệch, Bạch Nhứ vội quan tâm hỏi: "Chiêu Nghi nương nương sao thế?"

"Sương Hà không khỏe, bổn cung vội vàng trở về xem nó, tới nơi này lại bị con mèo hoang xông tới dọa sợ, trật chân." Diệp Di Nguyệt đỡ tay Linh Nhi khó khăn đứng dậy, cười trả lời.

"Bị mèo hoang dọa? Có nghiêm trọng không? Có còn bị thương chỗ nào khác không?" Nói rồi, Bạch Nhứ quay đầu nhìn Thanh Hà công chúa, "Dù sao cũng không xa, chi bằng để Thanh Hà đi cùng đi."

Thanh Hà công chúa còn chưa lên tiếng, Diệp Di Nguyệt đã cười lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Không cần, Linh Đang đã trở về gọi người tới, mọi người cứ tự nhiên đi, đừng vì bổn cung mà mất hứng." Nói tới đây, ả cười hỏi mọi người, "Mọi người định đi đâu vậy?"

"Chúng ta định qua chỗ hoàng tổ mẫu." Bạch Nhứ cười trả lời, "Thật sự không sao chứ? Không cần chúng ta đưa sao?"

Diệp Di Nguyệt dịu dàng cười nói: "Không cần, mọi người qua chỗ Thái Hậu nương nương chơi đi, lão nhân gia thấy mọi người chắc chắn sẽ cao hứng."

Thanh Hà công chúa khẽ nhíu mày, suy tư quan sát Diệp Di Nguyệt, cười nói: "Kỳ thật để chúng ta đưa tiễn một đoạn cũng không sao, thuận tiện có thể đi thăm Sương Hà."

"Mọi người không cần quản ta, đi chơi đi." Xa xa nhìn thấy có người nâng nhuyễn kiệu tới, Diệp Di Nguyệt liền nói, "Không phải kiệu đã tới rồi sao."

Đám người Bạch Nhứ và Thanh Hà công chúa thấy vậy cũng không thôi, dặn dò Diệp Di Nguyệt vài câu rồi rời đi qua Nhân Thọ Cung.

Trước khi đi, Thanh Hà công chúa còn quay đầu nhìn Diệp Di Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo.

Chờ đoàn người đi xa, Diệp Di Nguyệt mới ngồi xuống, lòng bàn tay đã dầm dề mồ hôi lạnh.

Cả người Linh Nhi cũng ướt đẫm, hai chân run rẩy thiếu chút ngã xuống đất, vì sợ động tĩnh quá lớn khiến mọi người quay đầu nên cố nhịn. Lấy lại bình tĩnh, Linh Nhi nhìn Diệp Di Nguyệt, gọi: "Nương nương."

"Đừng nói chuyện!" Diệp Di Nguyệt nắm chặt nắm tay.

Tiện nhân Ngô Bảo Châu kia!

Thiếu chút ả và Luật ca ca đã bị người ta bắt gặp, cho dù ả bị trẹo chân, Lâm Luật ngoài ý muốn đi ngang, chỉ cần Thanh Hà trông thấy bọn họ, ả và Luật ca ca chắc chắn đều thảm.

Cũng may...

Diệp Di Nguyệt nhìn về phía Lâm Luật vừa biến mất, tay càng dùng lực.

Vừa rồi ả còn hoài nghi bản thân hoa mắt, nhưng hiện tại ả vô cùng xác định Lâm Luật đã tới, chỉ là có người phát hiện trước một bước, cho nên kéo hắn rời đi.

Chỉ là, người vừa rồi là ai?

Người của Luật ca ca?

Ngoại trừ người của Lâm Luật, ả thật không nghĩ ra sẽ còn ai tại thời khắc mấu chốt này ra tay cứu Lâm Luật và ả.

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trở nên lạnh lẽo.

Ngô Bảo Châu, nàng ta nhất định phải chết không có chỗ chôn!

Thấy Diệp Di Nguyệt như vậy, Linh Nhi không khỏi cúi đầu rũ mắt.

Rất nhanh, Linh Đang dẫn người tới, dìu Diệp Di Nguyệt trở về.

Lúc này, Lâm Luật và Kiều Vũ Đình mới từ sau gốc cây đi ra.

Sắc mặt Lâm Luật lạnh như băng, ôm quyền: "Đa tạ."

"Phò mã khách khí." Kiều Vũ Đình cười đáp lễ, không hề nhiều lời, càng không giải thích nguyên nhân hắn cứu Lâm Luaujat.

Nghĩ tới đoàn người Thanh Hà công chúa đang tới Nhân Thọ Cung, Lâm luật không dám trì hoãn: "Ta phải tới chỗ cô mẫu trước, ngày khác sẽ mời hầu gia uống rượu."

"Được, ngày khác sẽ cùng phò mã no say một phen." Kiều Vũ Đình nói.

Lâm Luật ôm quyền, lập tức theo đường tắt chạy đến Nhân Thọ Cung.

Kiều Vũ Đình vuốt cằm cười.

Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt!

Lúc trước, thời điểm Lâm Luật và Chiêu vương phi Yến Dung Hoa từng có hôn ước, Diệp Di Nguyệt vẫn là thứ muội của nàng, chẳng lẽ... Khi đó bọn họ đã có chuyện gì?

Kiều Vũ Đình khẽ cười thành tiếng.

Một người là phi tần hậu cung, một người là phò mã!

Thật khiến người ta kinh ngạc.

Còn cả Dương Mặc Tuyết kia!

Không ngờ Lâm Luật phong lưu đa tình đến thế!

Dám ở dưới mí mắt hoàng đế tư thông, thu hoạch hôm nay đúng là phong phú!

Kiều Vũ Đình xoay người về Ngự Hoa Viên.

...............................

Một đường, Thanh Hà công chúa đều thất thần, mọi người ai cũng nhìn thấy, có điều đều không nói gì. Vừa rồi nghe nói Lâm Luật đến Nhân Thọ Cung, trên đường bọn họ lại đụng phải Diệp Di Nguyệt, tuy không nhìn thấy hắn, nhưng tất cả đều xuất thân huân quý, đương nhiên có thể ngửi ra mùi tính kế bên trong, chỉ là hôm nay là cung yến trung thu, đối phương lại là nương nương và phò mã, bọn họ đều tự giác coi như không biết gì.

Tới bên ngoài Nhân Thọ Cung, Bạch Nhứ mới quan tâm hỏi: "Hoàng muội, muội có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Nói rồi, nàng còn nắm lấy tay nàng ta, ánh mắt ý bảo nàng ta bình tĩnh.

"Không." Thanh Hà công chúa cười lắc đầu.

Vừa lúc Lâm Thái Hậu cho người mời họ vào, Bạch Nhứ không hỏi gì thêm, nắm tay Thanh Hà công chúa cùng mọi người vào trong.

Lâm Thái Hậu vô cùng vui vẻ, huynh muội Lâm Luật và Lâm Nhược đã đứng lenen.

Tất cả cùng hành lễ.

Huynh muội Lâm Luật và Lâm Nhược cũng lần lượt chào hỏi.

"Mau đứng lên, mau đứng lên." Lâm Thái Hậu từ ái giơ tay, "Mau ngồi, mau ngồi."

Chờ mọi người ngồi xuống, cung nữ mới dâng trà, bánh trung thu và trái cây. "Khó có được các ngươi vẫn nhớ thương ai gia." Trung thu hôm nay có nhiều người tới Nhân Thọ Cung như vậy, Lâm Thái Hậu đương nhiên vui vẻ.

Lại nói đến yến hội bên Ngự Hoa Viên.

Thanh Hà công chúa liếc nhìn Lâm Luật.

Tuy tính cách nàng ta ngang ngược kiêu ngạo, nhưng từ nhỏ sống trong hoàng cung, tai nghe mắt thấy, nàng ta có thể không hiểu sao? Người khác có thể nhìn ra, nàng ta thân là thê tử của Lâm Luật đương nhiên nghi ngờ.

Chỉ là không bằng không cớ, hiện tại lại là cung yến trung thu, nàng ta thật khó nói cái gì.

Nhưng trong lòng nàng ta vẫn có một cây kim đâm sâu như vậy, vô cùng khó chịu!

Thiếu chút nàng ta đã mở miệng trực tiếp hỏi Diệp Di Nguyệt có gặp Lâm Luật không! Cũng may nàng ta cố kiềm nén lại!

Lâm Luật dịu dàng nhìn về phía này, cười với nàng ta.

Thanh Hà công chúa lập tức thay đổi hướng nhìn.

Nói nói cười cười một hồi, Lâm Thái Hậu cho mọi người về Ngự Hoa Viên chơi, còn kêu Lâm Nhược đi cùng.

.................................

Diệp Di Nguyệt trẹo chân, trở về Tịch Nhan Cung đương nhiên không tiện đi xem Sương Hà công chúa.

Thấy sắc mặt Diệp Di Nguyệt âm trầm, Linh Nhi chỉ biết cúi đầu, hai người Đào Châu và Linh Đang không rõ nguyên nhân, thấy thái y và y nữ tới cũng không dám mở miệng hỏi.

Chờ thái y bắt mạch, y nữ bôi thuốc xong, Diệp Di Nguyệt mới lên tiếng: "Sương Hà sao rồi?"

"Công chúa vừa về liền cảm thấy không thoải mái, không lớn đòi tìm nương nương, nô tỳ không có cách nào khác chỉ đành truyền tin cho người, có điều vừa rồi công chúa dùng thuốc xong đã ngủ." Đào Châu bẩm báo.

"Truyền tin cho bổn cung là chủ ý của ai?" Diệp Di Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Đào Châu cẩn thận suy nghĩ, mới trả lời: "Là Trương ma ma." Trương ma ma là nhũ mẫu của Sương Hà công chúa.

"Kéo bà ta tới đây!" Diệp Di Nguyệt quát, lại rơi vào trầm tư, nói, "Trước án binh bất động." Vội vã ra tay như vậy, không chừng sẽ mang tai tiếng! Hơn nữa Sương Hà công chúa không khỏe, bẩm báo ả cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.

Đào Châu và Linh Đang khó hiểu mà nhìn Linh Nhi.

Linh Nhi cho người khác lui xuống, kể lại chuyện vừa rồi một lần.

Hai người Đào Châu và Linh Đang đều hít thật sâu.

............................

Đợi lâu không thấy động tĩnh bên kia, lại thấy đám người Thanh Hà công chúa nói cười quay lại, Ngô Bảo Châu ngây ra, buồn bực xoa xoa khăn trong tay. Nàng ta phí nhiều thời gian, nhiều tâm tư như vậy, thế mà cứ gió êm sóng lặng trôi qua?

Quay đầu gọi người hỏi thăm, nàng ta mới biết nhóm Thanh Hà công chúa chỉ gặp Diệp Di Nguyệt, không hề trông thấy Lâm Luật.

Sao có thể!

Muốn tới Tịch Nhan Cung, Nhân Thọ Cung bắt buộc phải đi qua con đường đó.

Lâm Luật có khả năng độn thổ hay sao?

Có điều... Ngô Bảo Châu nhìn thái độ của Thanh Hà công chúa, lại nhìn Bạch Nhứ và các phu nhân vừa rồi cùng tới Nhân Thọ Cung, khẽ cười.

Ả đương nhiên không thể an toàn thoát lui như vậy!

Tìm cái cớ, Bạch Nhứ kéo Thanh Hà công chúa ra đình hóng gió, mỉm cười kéo nàng ta ngồi xuống: "Đêm nay hoàng muội làm rất tốt." "Hoàng tẩu, bọn họ quen biết từ nhỏ." Thanh Hà công chúa nghiến răng, căm giận nói.

Nơi đó chỉ có Diệp Di Nguyệt, không còn ai khác, nàng ta có thể thế nào? Nhưng cho dù trông thấy Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt ở với nhau, nàng ta vẫn không được trực tiếp xét nát hai tiện nhân kia!

Bạch Nhứ nhìn xung quanh, nhỏ nhẹ khuyên Thanh Hà công chúa: "Hoàng muội đừng nghĩ nhiều, phò mã thế nào với muội trong lòng muội biết rõ, vì thế muội đừng vì việc này mà suy nghĩ miên man, không chừng có người chú ý gài bẫy để muội rơi vào, mục đích là điện hạ và mẫu phi."

Thanh Hà công chúa mím môi, không nói gì.

"Được rồi, muội đừng nghĩ nhiều." Bạch Nhứ an ủi một câu, thấy có người khác tới nơi này, vội nắm lấy tay Thanh Hà công chúa.

Thanh Hà công chúa gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nét mặt vẫn lộ rõ tức giận.

Tuy sự việc không nháo lớn như hi vọng của Ngô Bảo Châu, nhưng lúc này không thiếu những lời nghị luận của các phu nhân.

Yến hội còn chưa kết thúc, việc này đã bị truyền ra ngoài.

Lục hoàng tử nghe Tằng Mính kể, vội quay đầu nói với Chu Hành.

Chu Hành lãnh đạm nhìn Thanh Hà công chúa và Lâm Luật, không nói gì. Ngồi thêm một lúc, y đứng dậy cáo từ với Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu.

Chính Đức Đế cùng Phương Hoàng Hậu tất nhiên cười gật đầu.

Lúc trước yến hội đều tổ chức và mười bốn, có điều năm trước Chu Hành và Dung Hoa từ Đông Lăng trở về, vì thể hiện sự coi trọng với hai người bọn họ, lúc ấy Chính Đức Đế tổ chức yến hội trung thu vào mười lăm.

Mà năm nay không biết vì cố ý hay vô tình, vẫn là mười lăm.

Phương Hoàng Hậu tỏ vẻ quan tâm: "Đệ muội đang hoài thai một mình ở nhà, phụ mẫu lại cách xa, khẳng định tịch mịch, đệ sớm trở về cùng muội ấy đi." Sau bà ta cùng Chính Đức Đế thưởng không ít đồ cho y mang về.

Chu Hành tạ ân, sau đó cáo từ xuất cung.

Dung Hoa sớm đã sai đám người Thạch ma ma sắp xếp ghế dựa, đồ ăn ngoài sân. Thấy y trở về, chờ y thay y phục xong, hai người liền ra ngoài ngắm trăng. Trên bàn có rượu hoa quế, Dung Hoa đang hoài hài tử không thể uống rượu, Chu Hành cũng chỉ uống một chút.

Nàng không hề tò mò về cung yến, cũng không hỏi, phu thê bọn họ thân mật trò chuyện, mãi tới khi Dung Hoa cảm thấy mệt mỏi, hai người mới về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau là ngày nghỉ, Chu Hành dậy sớm luyện kiếm, chờ rửa mặt chải đầu xong mới về phòng, Dung Hoa lúc này vẫn còn ngủ rất sâu.

Chu Hành nằm xuống, chống đầu, dịu dàng nhìn nàng, tay nhịn không được mà đưa tới vuốt ve gương mặt hồng nhuận.

Không ngờ lại khiến Dung Hoa nhíu mày, mơ màng mở mắt, sau đó cọ cọ vào lòng y, hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi." Chu Hành thật sự hối hận vì đánh thức nàng, nhẹ giọng trả lời.

"Ừ." Dung Hoa đáp một tiếng.

Hai người nằm thêm chốc lát rồi xuống giường.

Dùng xong bữa sáng, Chu Hành mới nhắc tới chuyện tối qua.

Dung Hoa có chút kinh ngạc, cười nói: "Hai người họ chán sống rồi sao?"

Không có lửa thì làm sao có khói!

Nếu giữa bọn họ không có gì, người ta sao có thể dùng lý do này hại họ?

Hơn nữa, Lâm gia sớm đã không còn gì hữu dụng.

Cho nên không thể có người dùng việc này để lợi dụng Lâm Luật!

Cẩn thận suy nghĩ, khi đó ở Diệp gia, hình như... Diệp Di Nguyệt thích Lâm Luật.

Dung Hoa cười cười: "Lâm Luật đúng là phản ứng nhanh."

Bằng không, tối qua có thể đã rất náo nhiệt.

Chu Hành khẽ cười: "Rất có khả năng."

Dung Hoa nhướng mày: "Ý của chàng là..." Không phải Lâm Luật phát hiện khác thường, mà là có người giúp hắn?

"Không rõ lắm." Tối qua nhiều người như vậy, hơn nữa Chu Hành cũng không định quan tâm. Y khẽ cười, duỗi tay xoa đầu nàng, "Việc này hỗn loạn, nàng đừng hành động gì cả."

Dung Hoa gật đầu: "Nhưng nếu có người giúp hắn, tâm cơ chắc chắn không đơn thuần, khẳng định sẽ nhân cơ hội này nắm Lâm Luật và Diệp Di Nguyệt trong lòng bàn tay."

"Ta sẽ cho người điều tra."

....................................

Buổi tối trở về quá muộn, Lâm phu nhân lại mắt trông mong chờ hai người bọn họ, cho nên Thanh Hà công chúa không mở miệng hỏi.

Sáng dậy, Thanh Hà công chúa mới thăm dò: "Tối hôm trước qua chỗ cô mẫu, trên đường có đụng phải cái gì không?"

Lâm Luật nhíu mày, lắc đầu: "Không có, sao vậy?" Ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Thanh Hà công chúa, "Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì?"

Thanh Hà công chúa cố nén tức giận: "Không có gì, chỉ là trên đường vô tình gặp Chiêu Nghi nương nương, nàng ấy bị trẹo chân... Cho nên thiếp mới thắc mắc nếu chàng gặp phải thì sao lại bỏ đi như vậy."

Nếu có lý, vậy mới có vấn đề! Lâm Luật tươi cười càng dịu dàng: "Vậy sao? Ta không gặp nương nương."

"Có lẽ vậy." Dứt lời, Thanh Hà công chúa quay đầu phân phó người dọn bữa sáng.

Dùng bữa xong, Lâm Luật hàn huyên với Thanh Hà công chúa một hồi, lúc này mới đứng dậy ra ngoại viện.

Lâm Luật vừa đi, Thanh Hà công chúa liền sai cung nữ vào cung đưa đồ cho Tề Quý Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.