Được ánh nắng chiếu rọi, tuyết trắng bao trùm cả căn phòng bắt đầu tan chảy, vô cùng mỹ lệ. Kiều Vũ Đình một thân quan phục mặc áo choàng màu đen bên ngoài, trường thân ngọc lập, đứng trong khung cảnh này càng thêm thanh trúc anh đĩnh. Hắn tươi cười nhìn Chu Hành, mở lời lần nữa: "Không biết Vương gia có thể cho vinh hạnh này không?"
Chu Hành nhàn nhạt nhìn hắn ta: "Hầu gia thật có nhã hứng."
Không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Hạ triều, y phải tới Lễ Bộ xử lý công vụ, nhưng đó chỉ là cái danh mà thôi, có đi hay không, kỳ thật không có quan hệ bao lớn.
Không phải không rảnh, chỉ là đi uống rượu với Kiều Vũ Đình... Chu Hành không mấy hứng thú, trong mắt của y, còn không bằng sớm trở về cùng Vương phi của mình.
Kiều Vũ Đình cười nói: "Vương gia công vụ bận rộn, trước mắt khẳng định không có thời gian, cũng không sao, hạ quan đã đặt mai uyển ở Nhất Phẩm Cư, buổi tối xin đợi Vương gia đại giá." Nói rồi, hắn khẽ cười, "Hoa mai trong mai uyển ở Nhất Phẩm Cư vừa mở, vừa lúc hạ tuyết, đến lúc đó, uống rượu thưởng mai khẳng định là chuyện ưu nhã."
Nói nhiều như vậy còn không phải muốn y đi hay sao? Chu Hành suy tư, gật đầu, coi như đồng ý.
"Vậy hạ quan xin ở Nhất Phẩm Cư đợi Vương gia đại giá." Kiều Vũ Đình cười nghiêng người, "Vương gia, mời."
Chu Hành nhìn hắn một cái, đi về phía trước, sau đó phân phó Lâm Hạ: "Trở về đưa tin, nói với Vương phi tới nay ta không về ăn cơm."
Lâm Hạ cúi đầu nhận lệnh.
"Kiều Vũ Đình mời Vương gia uống rượu?" Nghe Túy Đồng nói, Dung Hoa không khỏi kinh ngạc.
"Vâng, Lâm Hạ vừa mới cho người gửi tin về, nói là Vương gia hạ triều trên đường tới nha môn Lễ Bộ vô tình đụng phải Tây Ninh Hầu." Túy Đồng gật đầu.
Đúng phải? Chỉ sợ Kiều Vũ Đình cố ý chờ trên đường! Không biết Kiều Vũ Đình nay định làm gì! Dung Hoa nhướng mày, nhìn Túy Đồng và Lưu Tô: "Các ngươi nói xem, Tây Ninh Hầu này sao lại đột nhiên mời Vương gia uống rượu?"
Trước đó Chu Hành từng cự tuyệt cưới Kiều Nguyệt, nhìn cách Kiều Vũ Đình yêu thương người muội muội này, hẳn là hận chết Chu Hành, sao lại đột nhiên mời y uống rượu?
Lưu Tô trả lời: "Người này tâm tư thâm trầm, mời Vương gia uống rượu khẳng định có ý đồ."
"Chẳng lẽ Tây Ninh Hầu muốn vì muội muội mà xả giận?" Chuyện năm đó, Kiều Nguyệt và Kiều Vũ Đình khẳng định ghi hận trong lòng. Vừa dứt lời, Túy Đồng liền lắc đầu, "Cũng không đúng, nếu đã muốn xả giận cũng sẽ không công khai mời Vương gia uống rượu như vậy, hơn nữa, hắn chắc chắn không phải đối thủ của Vương gia, huống chi bọn họ còn ở trên địa bàn của chúng ta, hắn muốn động tay chân đối phó Vương gia, một chữ khó!"
Ở trên địa bàn của họ đối phó Chu Hành, đúng như Túy Đồng nói, rất khó, hơn nữa Kiều Vũ Đình không ngốc như vậy, sở dĩ hắn chọn Nhất Phẩm Cư cũng chính là vì không định làm gì Chu Hành! Cho nên Dung Hoa thật sự đoán không ra Kiều Vũ Đình có mục đích gì, nàng nhấp ngụm trà nóng, phân phó: "Cho người chú ý một chút." Nếu đã thế, không cần suy đoán nhiều, chờ Chu Hành trở về liền có thể biết.
...............................
Trời lạnh, nha môn tan sớm, thời điểm Chu Hành tới Nhất Phẩm Cư, phía tây vẫn còn một mạt tà dương.
Thấy Chu Hành tới, chưởng quầy vội tiếp đón: "Vương gia."
"Ngươi cứ bận việc của mình, không cần tiếp đón ta." Chu Hành xua tay.
Kiều Vũ Đình sớm đã dặn dò, cho nên chưởng quầy cung kính đáp, lại gọi một tiểu nhị tới dẫn đường.
Tới gần mai uyển, xa xa liền có thể ngửi thấy một mùi hương mát lạnh khiến tâm tình người ta trở nên thoải mái.
Kiều Vũ Đình ở cửa nghênh đón, cười ôm quyền hành lễ: "Vương gia, mời vào trong." Nói rồi hắn dẫn đường, không cho tiểu nhị theo vào.
Mai trông mai uyển, hoặc là đã lên nụ, hoặc là đã trổ bông, hồng mai trong nền tuyết trắng, đối lập rõ ràng, trắng thanh khiết, hồng kiều diễm như lửa.
Vào trong phòng ấm áp như mùa xuân, bên cửa sổ treo lưu li trong suốt, hai người ngồi bên cửa sổ, chỉ cần quay đầu liền có thể thưởng thức tuyết trắng hồng mai bên ngoài.
Kiều Vũ Đình không gọi người vào hầu hạ.
Chu Hành cũng không cho Lâm Hạ và Lâm Thắng cũng tiến vào.
Cạnh chỗ hai người ngồi có một lò sưởi, trên bàn là một đĩa thịt, rau dưa tươi mới.
Kiều Vũ Đình cầm bầu rượu rót cho Chu Hành, sau đó tự rót cho mình một ly, buông bầu rượu xuống, mới nói: "Đa tạ Vương gia đã cho mặt mũi này."
Chu Hành bưng chén rượu, cùng hắn chạm chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Còn lo Vương gia sẽ không đến." Kiều Vũ Đình cũng uống một ngụm, cười nói.
"Thịnh tình của hầu gia, bổn vương đương nhiên phải tới."
"Tạ vương gia." Kiều Vũ Đình lần nữa rót đầy ly rượu, sau đó bưng lên.
Người đã tới, chẳng lẽ y không thấy hiếu kỳ sao? Kiều Vũ Đình thoáng nhìn Chu Hành sắc mặt đạm mạc ngồi đối diện, hôm nay hắn là chủ, vì thế cười nói: "Vương gia nhất định tò mò vì sao hôm nay hạ quan lại đột nhiên mời ngài uống rượu đúng không?"
Chu Hành vuốt ve chén rượu, hỏi: "Ngươi mời bổn vương uống rượu, không lo Hoàng Thượng nghĩ nhiều sao?" Hắn là thủ lĩnh của Kim Ngô Vệ, mà Kim Ngô Vệ là thân vệ của Hoàng Thượng, hắn uống rượu với y chẳng lẽ không lo Hoàng Thượng nghi ngờ sao? Hắn tuổi còn trẻ đã bò lên vị trí này hoàn toàn không đơn giản.
"Vương gia lo lắng nhiều rồi, Hoàng Thượng sẽ không đa tâm." Kiều Vũ Đình khẽ cười, "Hôm nay hạ quan mời Vương gia tới là muốn đa tạ Vương gia." Kiều Vũ Đình lại rót đầy ly rượu, "Vương gia và Vương phi chiếu cố Tứ đệ ta, ly rượu này hạ quan xin kính ngài."
Dứt lời hắn liền ngẩng đầu uống cạn.
Đây là vì chuyện của Kiều Vũ Thần mà mời mình? Lý do đúng là danh chính ngôn thuận! Chu Hành nhìn hắn, nói: "Thần Nhi biết hầu gia nhớ thương, đệ ấy chắc chắn sẽ cao hứng."
"Đáng tiếc đệ ấy ở quá xa, bằng không hạ quan có thể đón nó về nhà ở mấy ngày." Kiều Vũ Đình hòa ái cười nói, "Có điều có thể được tướng gia dạy dỗ, đó là phúc khí của Thần Nhi.""Hầu gia không cần lo lắng, Thần Nhi rất tốt."
"Có tướng gia và phu nhân chiếu cố, hạ quan rất yên tâm." Kiều Vũ Đình cười nâng chén.
Đã là vì Kiều Vũ Thần, Chu Hành cũng coi như hắn vì việc này mà cảm tạ mình, một câu ngoài lề không hề nhắc tới.
Hai người uống qua lại đã nửa bầu rượu, đồ ăn cũng ăn một chút.
Bên ngoài đã tối, trong phòng và trong viện đều đã lên đèn, mọi thứ sáng như ban ngày.
Nhìn ra ngoài, Kiều Vũ Đình bất giác cảm thán: "Nhất Phẩm Cư này thật đẹp, không chỉ đẹp, mỗi ngày còn có thể hốt bạc." Nói rồi hắn thu ánh mắt, nhìn Chu Hành, "Khi biết đó là sản nghiệp của Vương phi, bệ hạ rất kinh ngạc."
"Vậy sao?" Chu Hành nhàn nhạt hỏi lại, không chỉ có ngoài ý muốn mà còn tức giận.
"Thật không ngờ Vương phi có khả năng như thế." Kiều Vũ Đình tán thưởng một câu. Đâu chỉ có khả năng, đó quả thật là một núi tiền!
Chu Hành nhíu mày, âm trầm nhìn Kiều Vũ Đình: "Hầu gia điều tra những việc này hẳn tốn không ít công sức."
Kiều Vũ Đình khẽ cười, lại rót cho Chu Hành chén rượu, quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó thu lại ý cười nhìn y: "Hiện giờ với sức người sức của của Vương gia, chẳng lẽ ngài tình nguyện ở Lễ Bộ?"
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính! Kiều Vũ Đình muốn quy phục mình? Chu Hành nhấp ngụm rượu, hỏi: "Ý ngươi là, bổn vương nên ở nơi nào?"
Khóe miệng Kiều Vũ Đình ngậm ý cười: "Hạ quan không dám vọng ngôn, Vương gia cảm thấy nên ở vị trí nào, hạ quan liền cảm thấy Vương gia nên ở vị trí đó. Tương lai nếu có chuyện gì, Vương gia chỉ cần phân phó." Nói rồi, hắn nâng chén rượu với Chu Hành.
Lần này Chu Hành không chạm chén với hắn, mà gác chén rượu trong tay xuống: "Kiều Vũ Đình, ngươi say rồi." Có thể thật lòng quy phục y, cũng có thể Chính Đức Đế bày mưu thử y.
"Vài chén mà thôi, hạ quan không say." Kiều Vũ Đình cũng buông chén rượu xuống, "Hi vọng có một ngày, hạ quan có thể vì Vương gia ngài mà làm việc.
"Vậy ngươi muốn từ bổn vương có được gì?"
Kiều Vũ Đình ngẩn ra, cười lắc đầu: "Vương gia quá lời, hạ quan nào dám đòi gì với Vương gia, có thể cống hiến sức lực vì vương gia chính là vinh hạnh của hạ quan."
"Vậy thì tốt, những lời vừa rồi, bổn vương coi như ngươi uống nhiều." Dứt lời, Chu Hành liền đứng dậy, "Đa tạ khoản đãi."
Nói rồi y ra khỏi phòng, cùng Lâm Hạ và Lâm Thắng rời đi.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Kiều Vũ Đình duỗi tay mở cửa sổ, gió lạnh liền ập vào mặt.
Chu Hành có tài lực như vậy, hiện giờ Chính Đức Đế càng xem phu thê bọn họ như họa lớn, dù sớm hay muộn cũng xuống tay.
Chu Hành sẽ ngồi chờ chết sao?Không!
...........................
Thời điểm Chu Hành trở về, Dung Hoa đã chải mặt rửa đầu, ngồi ở mép giường, Túy Đồng, Lưu Tô, còn cả Thạch ma ma ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
Thấy Chu Hành trở về, mấy người Túy Đồng vội đứng dậy hành lễ.
"Nàng đừng nhúc nhích." Thấy Dung Hoa cũng muốn xuống giường, Chu Hành liền ấn nàng xuống, "Ta đi thay y phục."
Dung Hoa gật đầu.
Mang canh giải rượu lên, lại pha ấm trà, mấy người Túy Đồng mới lui ra ngoài.
Chu Hành uống hai ngụm rồi buông chén xuống: "Chỉ có mấy ly, không sao."
Dung Hoa gật đầu nhích lại gần, hỏi: "Kiều Vũ Đình mời chàng uống rượu vì cái gì?"
Chu Hành lên giường, duỗi tay ôm lấy nàng, nói: "Bên ngoài là vì cảm tạ chúng ta chiếu cố Thần Nhi, ngầm là xúi giục ta soán quyền đoạt vị."
Dung Hoa kinh ngạc quay đầu: "Soán quyền đoạt vị? Hắn to gan như vậy?"
"Có lẽ hoàng huynh muốn hắn tới thử ta, cũng có thể hắn thật sự muốn phò trợ ta." Chu Hành khẽ cười.
Chu Hành trả lời, Dung Hoa đương nhiên yên tâm, liền hỏi: "Sao hắn lại đột nhiên như vậy? Chẳng lẽ thật là Hoàng Thượng muốn hắn tới thử chàng?"
"Hắn có thể làm đầu lĩnh của Kim Ngô Vệ, khẳng định là được hoàng huynh tín nhiệm."
Dung Hoa ngồi thẳng người, nhìn Chu Hành, hỏi: "Nếu thật là vì chàng thì sao?"
"Cho nên ta mới hỏi hắn muốn gì từ chỗ ta."
"Vậy hắn trả lời thế nào?"
Chu Hành cười lắc đầu.
Dung Hoa cũng cười: "Chẳng lẽ hắn thật chim khôn lựa cành mà đậu?" Ngôi vị hoàng đế kia, mấy vị hoàng đế mới danh chính ngôn thuận, nhưng tất cả đều là người kế thừa chính thống, "Chẳng lẽ vì trong tay chúng ta có tài lực như vậy nên mới cảm thấy chàng càng có hi vọng?"
Chu Hành cười lắc đầu: "Con người Kiều Vũ Đình tâm cơ thâm trầm, hắn làm vậy khẳng định có lý do của hắn."
"Nếu là ý của hắn, tương lai hắn chắc chắn vẫn sẽ tìm chàng."
"Ừ, chúng ta cũng đừng ở đây suy đoán nữa." Chu Hành gật đầu, "Kinh thành đã trở lạnh, không bằng chờ triều đình nghỉ, chúng ta tới Cẩm Tú sơn trang?" Cẩm Tú sơn trang có suối nước nóng, không lạnh như vậy.
Dung Hoa đương nhiên thích, cao hứng đồng ý.
..........................
Đã quyết định đi Cẩm Tú sơn trang ăn Tết, Dung Hoa liền chuẩn bị mọi thứ, chờ Chu Hành nghỉ, hai người đi vấn an Kính Huệ công chúa trước, lại tới Đổng gia một chuyến, qua năm cũ liền dẫn mọi người tới Cẩm Tú sơn trang.
Chu Hành nghỉ tới ngày chín, cho nên hai người tới ngày tám mới trở về.
Qua Nguyên Tiêu, thời tiết dần ấm lên.
Ngoài Chu Hành và Dung Hoa sở liệu, sau ngày hôm đó Kiều Vũ Đình không còn tới tìm bọn họ.
Vào tháng hai, tú nữ các nơi lục tục đến kinh thành, trong cung lập tức trăm hoa đua nở, tươi mới vài phần.
Ngày tháng cảnh xuân tươi đẹp nhất Dung Hoa lại phát hiện trên mặt Tằng Mính thiếu đi ý cười, mặt ủ mày chau. Ngay cả Chu Chi Vũ còn nhỏ cũng phát hiện mẫu thân nó phiền muộn, không dám nghịch ngợm gây chuyện, không còn trái phải dính lấy Tằng Mính.
"Mấy ngày nay con làm sao vậy? Bộ dáng tâm sự nặng nề?" Hai lần tới đều mang vẻ mặt đầy tâm sự, Dung Hoa nhịn không được mà hỏi.
Tằng Mính muốn nói lại thôi, lắc đầu: "Không có gì."
"Vú nuôi, ngươi ôm hài tử ra ngoài chơi đi." Dung Hoa phân phó vú nuôi một câu, lại nói với mấy nha đầu Túy Đồng, "Các ngươi cũng lui xuống đi."
"Vâng, Vương phi."
Bọn họ lui ra ngoài, Dung Hoa lại nhìn Tằng Mính: "Có gì muốn nói, ngươi cứ nói đi."
Tằng Mính nhíu mày thở dài, do dự một hồi liền nắm lấy tay Dung Hoa, nói: "Lần này phụ hoàng, mẫu hậu và mẫu phi khẳng định sẽ tuyển trắc phi cho Lục điện hạ. Tiểu hoàng thẩm, làm sao đây? Con một chút cũng không muốn những người oanh oanh yến yến đó vào cửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]