Làm trò trước mặt quần thần lại bị y mở miệng từ chối, sắc mặt Chính Đức Đế trầm xuống, quát cả họ lẫn tên: "Chu Hành, ngươi đây là kháng chỉ?"
"Thần đệ không dám." Chu Hành bước ra một bước, ôm quyền, "Tuy hiện tại thần đệ đang ở Lễ Bộ, nhưng dù sao thần đệ cũng chỉ là vừa mới tới, nhiều năm lại không ở kinh thành, đối với kinh thành không quá hiểu biết, mà các chương trình Lễ Bộ kẻ nông cạn không thể đảm nhận, hơn nữa đại sự tuyển tú này liên quan tới chuyện kéo dài con nối dõi của hoàng triều Chu gia ta, cho nên theo thần đệ thấy vẫn là để các đại nhân quen thuộc phụ trách sẽ ổn thỏa hơn."
Kháng chỉ là kháng chỉ, còn lấy cớ nhiều như vậy! Chính Đức Đế lạnh lùng nhìn Chu Hành, hỏi: "Vậy Cửa hoàng đệ cho rằng chuyện tuyển tú nên để ai phụ trách mới ổn thỏa?"
Lễ Bộ Thượng Thư và tả hữu thị lang một bên đều cúi đầu, trán đầy mồ hôi. Hoàng Thượng lệnh Chiêu Vương tới Lễ Bộ không nói, cũng may tính tình Chiêu Vương lãnh đạm, bình thường chỉ hỏi chuyện của Lễ Bộ, nhưng những chuyện quan trọng, bọn họ không thể bẩm báo với ngài ấy.
Lăn lộn trong quan trường, có ai mà không biết xem mặt đoán ý? Hoàng Thượng vì sao lại an bài Chiêu Vương tới Lễ Bộ? Còn không phải vì so với các bộ khác, Lễ Bộ chỉ phụ trách những chuyện không quan trọng thôi sao. Hoàng Thượng rõ ràng là kiêng kị Chiêu vương gia, không muốn chiêu vương gia nắm được thực quyền!
Chuyện tuyển tú hiện tại, Hoàng Thượng muốn Chiêu Vương phụ trách, Chiêu Vương lại không bằng lòng tiếp nhận, quan viên Lễ Bộ bọn họ còn không phải trở thành nhân bánh bị kẹp giữa Hoàng Thượng và Chiêu Vương sao?
Nghe Chính Đức Đế hỏi chuyện, Chu Hành cũng không vội, không chút hoang mang mà trả lời: "Thần đệ không dám vọng ngôn, các đại nhân của Lễ Bộ và Nội Vụ Phủ ai cũng thích hợp và có kinh nghiệm hơn thần đệ." Muốn chỉ định người tới phụ trách? Chính mình nói còn không phải sẽ vô ích sao?
Mới đầu chỉ có quan viên Lễ Bộ mang vẻ mặt đau khổ, hiện tại người của Nội Vụ Phủ cũng cúi đầu, khuôn mặt đầy tang thương.
Hoàng Thượng, Vương gia, hai người muốn đấu thì cứ đấu đi, vì sao phải kéo bọn họ cùng xuống nước!
Trước nay đều biết, đệ đệ này được khinh thường, cho nên ông ta luôn tìm cách trừ bỏ, không ngờ y có thể tránh hết kiếp này tới kiếp khác! Trong mắt Chính Đức Đế là một mảnh hung ác nham hiểm, trên mặt lại trấn an nói: "Hoàng đệ không đủ kinh nghiệm, không hiểu rõ có thể học hỏi, mọi việc không phải ai sinh ra đều biết làm, huống chi phía sau còn có người của Nội Vụ Phủ và Lễ Bộ." Thanh âm ôn hòa, thái độ hòa ái, bộ dáng rõ ràng là trưởng bối quan tâm vãn bối, muốn y yên tâm thử một lần.
Chu Hành lãnh đạm trả lời: "Chuyện thần đệ am hiểu trước nay chỉ có hành quân bày trận, phải làm thế nào để đánh lui địch nhân, cho nên, thần đệ sợ sẽ làm chậm trễ chính sự của bệ hạ ngài."
Một người am hiểu hành quân đánh giặc bị phái tới Lễ Bộ, đúng là lãng phí nhân tài, mặc kệ là ai đều có thể nhìn ra nguyên do trong đó.
Điều này trong lòng mọi người đều rõ, chẳng qua là không có ai cả gan đứng ra nói Hoàng Thượng dùng sai nhân tài mà thôi.
Hiện tại vừa nghe Chiêu Vương nói, lập tức có thần tử ngay thẳng bước ra khỏi hàng phụ họa: "Bệ hạ, Chiêu Vương điện hạ nói có lý, Vương gia trước nay chỉ ở Thương Châu, tinh thông và quen thuộc chính là hành quân đánh trận, trước khi hồi kinh còn vì Vương phi nương nương mà tới Đông Lăng, đối với mọi việc trong triều quả thật không quá hiểu rõ, tuyển tú quan trọng, thần cho rằng tuyển tú nên để người có kinh nghiệm phụ trách mới tốt."
"Thần tán thành."
"Thần tán thành."
"Thần tán thành."
"Thần tán thành."
...
Không ít người bước ra khỏi hàng phụ họa.
Chính Đức Đế đưa mắt nhìn những người này, mở miệng: "Nếu như thế... Vậy cứ theo lệ thường mà làm, Hộ Bộ phụ trách dâng danh sách lên, sau đó Lễ Bộ và Nội Vụ Phủ cùng nhau phụ trách." Rốt cuộc tuyển tú cũng không thể làm ra ngã rẽ nào, chính mình nếu nhất ý cô hành để Chu Hành phụ trách, bên dưới sẽ không thiếu quần thần mắng bản thân không dung được ấu đệ duy nhất này.
Tuy ông ta thật sự không dung được y, ước gì y sớm ngày đi gặp Tiên Hoàng.
"Thần tuân chỉ." Người của Lễ Bộ, Hộ Bộ và Nội Vụ Phủ vội đáp.
Bãi triều, Chính Đức Đế gọi Chu Hành đơn độc tới Ngự Thư Phòng, chờ vào Ngự Thư Phòng, ông ta cầm bạch ngọc sư tử chặn giấy trên long án ném qua.
Chu Hành tự nhiên trấn định né tránh, cái chặn giấy nện vào tấm thảm dưới đất phát ra tiếng vang, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.
Nội thị và cung nữ đứng một góc sợ tới mức không dám hít thở, Trương công công phất tay, mọi người liền lặng yên lui xuống.
Thấy Chu Hành còn dám trốn, Chính Đức Đế đen mặt: "Nghiệp chướng! Ngươi còn dám trốn? Bảo ngươi làm việc, ngươi thấy ủy khuất hả? Trẫm thân là huynh trưởng còn quản không được ngươi sao? Trước kia thời điểm còn tại thế, người phụ hoàng thương yêu nhất là ngươi, không an tâm nhất cũng chính là ngươi, hiện tại phụ hoàng không còn nữa, trẫm thân là huynh trưởng đương nhiên phải làm gương tốt, chiếu cố ngươi!"
Còn mặt mũi nhắc tới phụ hoàng? Sắc mặt Chu Hành lạnh đi vài phần, trầm giọng: "Chuyện bệ hạ ngài phân phó, thần đệ đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó hoàn thành."
"Toàn lực ứng phó? Nói thật dễ nghe, trẫm thấy ngươi là muốn tức chết trẫm mới cam tâm!" Chính Đức Đế răn dạy.
"Thần đệ sợ hãi." Chu Hành hơi cúi đầu.Lời tui nói là vậy nhưng quật cường và ngạo khí lại không thu liễm nửa phần! Chính Đức Đế quát: "Sợ hãi? Ngươi có gì mà không dám? Không phải kháng chỉ trước mặt mọi người cũng dám làm sao?" Kháng chỉ còn dám, y còn chuyện gì không dám làm?
"Thần đệ là sợ chậm trễ chính sự, cho nên mới ăn ngay nói thật mà thôi." Chu Hành trả lời.
Vì thế, vẫn là ông ta sai? Đáng lẽ phải đưa y tới Binh Bộ, hoặc là cho y làm Chỉ Huy Sứ của kinh thành? Thậm chí nên để y chưởng quản vũ doanh kinh giao? Chính Đức Đế nói: "Bụng dạ khó lường."
"Thần đệ không dám." Chu Hành đáp lại bằng bốn chữ đơn giản.
Sắc mặt Chính Đức Đế âm trầm như nước, nhìn chằm chằm y một hồi, phất tay: "Về đi." Không thể để y nắm được thực quyền trong tay, cũng không thể thả y đi xa, chỉ có thể đặt dưới mí mắt trông chừng mới an tâm.
"Thần đệ cáo lui." Chu Hành hành lễ, lui ra ngoài.
Chu Hành đi rồi, Trương công công mới tiến lên rót trà, một bên khuyên nhủ: "Vương gia tuổi trẻ hiếu thắng, quanh năm lại ở quân doanh, quân doanh kia là nơi nào chứ? Ngang ngược thô bỉ loại người nào cũng có, Vương gia chẳng qua mới trở về, từ từ quản giáo là được, bệ hạ đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới long thể."
Chính Đức Đế uống hai ngụm trà, sau đó nói: "Trẫm thấy y vẫn cho rằng bản thân là tiểu hoàng tử được sủng ái trước kia!"
"Bệ hạ ngài từ từ quản giáo là được." Trương công công nhận chung trà, đáp.
"Y đã thành thân, đã là người lớn, nên hiểu chuyện!" Chính Đức Đế lạnh giọng hừ một tiếng.
"Chiêu vương phi từ nhỏ mất cha, Nhan thị sau đó tái giá, tuy có Diệp lão phu nhân và Diệp đại nhân nhưng rốt cuộc vẫn cách một tầng quan hệ, lại vì là dưỡng nữ... Cho nên bên cạnh vương phi vẫn luôn không có thân mẫu dạy dỗ." Trương công công biết rõ tâm tư của Chính Đức Đế, vì thế khom người nói, "Bệ hạ, không bằng ngài nhân dịp tuyển tú lần này chọn cho vương gia hai người hiểu chuyện mà hiền huệ, giúp đỡ Vương phi."
Lời này quả thật chạm tới đáy lòng Chính Đức Đế.
Chu Hành lúc này đã không còn hài tử mấy tuổi năm đó, muốn ra tay không còn dễ dàng đắc thủ như vậy. Y có người của mình, bản thân cũng có năng lực, hơn nữa ở Thương Châu nhiều năm, uy vọng trong quân của y không thể khinh thường, muốn trừ khử y đương nhiên phải dùng chút sức lực, muốn diệt trừ họa lớn Chu Hành này cũng không thể tùy tiện định một cái tội danh, văn võ bá quan trong triều, người trong thiên hạ, thậm chí là Đông Lăng đều đang nhìn, cho nên, trừ khử y phải suy nghĩ chu toàn.
Trước khi có kế sách ổn thỏa, ông ta đương nhiên không thể để y sống thoải mái dễ chịu, bởi vậy lần này mới để Chu Hành phụ trách tuyển tú, vốn là hi vọng lâu ngày sinh tình, tới lúc đó không cần ông ta mở miệng, Chu Hành sẽ tự mình nghĩ cách nạp người mình nhìn trúng trở về.
Yến Dung Hoa kia đẹp thì đẹp, nhưng mỗi ngày đều đối diện với một người, thời gian qua lâu cũng sẽ sinh nhàm chán. Hơn nữa tuyển tú lần này, ông ta không tin không có người có dung mạo thắng được Yến Dung Hoa! Chỉ cần y cũng có suy nghĩ này, ông ta sẽ có cách gài người tới bên cạnh phu thê bọn họ.
Có người của mình bên đó, gây sóng gió cũng được, hạ độc phu thê bọn họ cũng được, tất cả đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Hậu viện cháy, y còn tâm tư trù tính việc khác sao?Yến Dung Hoa này có Đông Lăng ở sau chống lưng, có thể trở thành trợ lực của y, có lợi thì cũng có hại, chỉ cần Yến Dung Hoa xảy ra chuyện, Yến Xước còn không trực tiếp giết y sao? Như vậy chính mình cũng không cần ra tay, có thể như thế là chuyện tốt nhất!
Chính Đế trầm mặc nửa ngày, sau đó bãi giá qua chỗ Hoàng Hậu. Chuyện nạp trắc phi, tới lúc đó còn phải để Hoàng Hậu ra mặt.
Nghe nói sau khi truyền tan, sắc mặt Hoàng Thượng không tốt cho lắm, Phương Hoàng Hậu không ngờ ông ta lại tới tìm mình nhanh như vậy, vội vàng cài phượng thoa lên đầu rồi ra ngoài nghênh giá.
Cho miễn lễ, ngồi xuống, chờ cung nữ dâng trà, Chính Đức Đế uống một ngụm, quét mắt nhìn một vòng điện các.
Phương Hoàng Hậu thấy thế liền phất tay.
Mọi người hành lễ, khom người lui xuống.
Phương Hoàng Hậu không đoán ra ông ta tới đây vì chuyện gì, cho nên không mở miệng hỏi, chỉ cười ôn nhu nhìn chung trà trong tay Can Phong Đế: "Thời tiết ngày càng lạnh, lúc này trà vị cam uống là thích hợp nhất, bệ hạ ngài dùng thử đi."
Chính Đức Đế uống một ngụm, gật đầu: "Ừ." Sau đó liền gác chung trà xuống, nhìn Phương Hoàng Hậu, "Sắp cuối năm rồi, năm sau lại một vòng tuyển tú mới."
Thì ra là vì chuyện tuyển tú. Nghe nói sáng nay Hoàng Thượng bị Chiêu Vương chọc giận, tuy hậu cung không được tham dự chính sự, nhưng tiền triều có gió thổi cỏ lay gì, bà thân là Hoàng Hậu một nước đương nhiên cũng rõ ràng. Phương Hoàng Hậu cúi đầu uống ngụm trà, sau đó liền cười nói: "Đúng vậy, hậu cung năm nay sẽ có thêm vài vị muội muội. Hoàng Thượng ngài xuân thu chính thịnh, rốt cuộc huynh đệ của bọn Tiểu Tứ cũng quá ít, thần thiếp hi vọng sang năm các vị muội muội sẽ có tin hỉ."
Nhi tử đã trưởng thành cưới vợ, bà hiện tại cũng tuổi lớn, nhan sắc đã không còn tươi mới, không thể dùng dung mạo để tranh sủng, chỉ cần bà và nhi tử, Phương gia không phạm phải tội diệt tộc gì, ngôi vị Hoàng Hậu này bà ngồi rất vững chắc.
Thân là hoàng Hậu nhiều năm như vậy, bà đương nhiên hiểu thuật cân bằng hậu cung, vì thế cho dù tuyển tú, bà cũng vui mừng đón vào hậu cung thêm vài mỹ nhân tươi mới.
"Hậu cung này Hoàng Hậu nàng làm chủ là được." Chính Đức Đế nói.
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ, chờ thần thiếp lựa chọn xong còn thỉnh bệ hạ ngài định đoạt." Phương Hoàng Hậu cười nhận lệnh, trong lòng nghiền ngẫm một phen, lại nói, "Bệ hạ, còn huynh đệ Tiểu Tứ... Cũng nên lập trắc phi cho chúng rồi."
"Ừ, nàng cứ nói chuyện với Quý Phi, Đức Phi và Thục Phi đi." Chính Đức Đế gật đầu, sau đó nhíu mày trầm giọng, "Còn cả Cửu hoàng đệ, vô hậu là tội bất hiếu nặng nhất, nàng cũng nên để tâm."
Đây mới là trọng điểm! Phương Hoàng Hậu lập tức rõ ràng ý tứ bên trong, nghĩ nghĩ liền nói: "Tuy huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, thần thiếp cũng hi vọng Cửu hoàng đệ tốt, nhưng những năm nay hoàng đệ luôn ở bên ngoài, bệ hạ và thần thiếp đều ít khi gặp y, cũng không biết trong lòng Cửu hoàng đệ tính toán thế nào. Vứt bỏ thân phận đế hậu, bệ hạ và thần thiếp cũng chỉ là huynh trưởng và tẩu tử, bên trên còn có mẫu hậu, rốt cuộc Cửu hoàng đế cũng gọi một tiếng mẫu hậu, không bằng việc này giao cho mẫu hậu, thế nào?"
Chọn trắc phi cho Chiêu Vương? Một khi chọn không tốt, phu thê bọn họ sẽ căm hận mình, tới lúc đó nhi tử cũng bị liên lụy thì thế nào?
Chính Đức Đế suy xét, cười gật đầu: "Như thế rất tốt, chuyện của Tiểu Cửu để mẫu hậu ra mặt là danh chính ngôn thuận nhất."
"Vậy để thần thiếp đi nói với mẫu hậu?" Phương Hoàng Hậu hỏi, "Hay là để Nguyệt Chiêu Nghi đi?"
Mấy năm nay Diệp Di Nguyệt rất được thánh sủng, đồng thời Lâm Thái Hậu, chính là Thái Hậu nương nương hiện tại cũng rất thích nàng ta.
Can Phong Đế nói: "Lát nữa trẫm sẽ đi nói với Chiêu Nghi, Hoàng Hậu nàng không cần đi thêm một chuyến nữa."
Để Diệp Di Nguyệt đi nói, Phương Hoàng Hậu ước còn không được, vì thế liền cười gật đầu.
......................
Chính Đức Đế đi nói chuyện với Diệp Di Nguyệt, Diệp Di Nguyệt liền cười nhận lệnh.
Qua ngày, nàng ta liền qua chỗ Lâm Thái Hậu, đem ý tứ của Chính Đức Đế truyền đạt cho Lâm Thái Hậu.
Nghe Diệp Di Nguyệt nói, cẩn thận suy tư một phen, Lâm Thái Hậu cười ha ha nói: "Ngươi trở về nói với hoàng đế, chuyện này cứ giao cho ai gia."
Chuyện của Lâm gia, mẫu nữ Lâm phu nhân và Lâm Nhược không biết, nhưng bà và cháu trai Lâm Luật lại biết ít nhiều, Lâm gia vì sao lại rơi vào cảnh tan cửa nát nhà như hiện tại, còn không phải vì Chiêu Vương và Chiêu Vương phi sao?
Chiêu vương trắc phi, bà nhất định sẽ lựa chọn "thật tốt" cho phu thê bọn họ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]