Khẳng định có người trông coi.
Nhưng rạng sáng sắp hừng đông, thời điểm mọi người đều đang chìm vào giấc, có người cho dù mệt mỏi vẫn cố gắng thức.
Nhiều đèn như vậy hẳn có thể làm ra chút động tĩnh.
Hiện tại đang là cuối thu mát mẻ, trời hanh vật khô.
Trong phòng tuy đơn sơ, chăn đệm và màn trướng tuy cũ kỹ nhưng vẫn rất dễ bốc cháy.
Toàn thân không còn sức lực, Dung Hoa chỉ đành chậm rãi cử động. Chỉ cần ở đây có động tĩnh, nàng tin Chu Hành có thể chú ý tới.
Gần, gần thêm chút nữa, Dung Hoa cố gắng dịch chuyển.
Phịch một tiếng, trong nháy mắt cả người lăn xuống, Dung Hoa thuận tay kéo theo màn trướng, sau đó nương vào lực rơi lăn thêm mấy vòng. Nằm dưới đất nhìn lửa bùng lên, xung quanh truyền tới mùi khét, nàng khẽ cười.
Lửa dọc theo màn trướng đi lên trên, giường cũng bị thiêu đốt.
Hơi nóng ập vào mặt, tâm tình của Dung Hoa lại vô cùng tốt, chỉ hận chính mình không thể phóng hỏa lớn hơn.
"Đi lấy nước!" Thời điểm đám người phát hiện, lửa đã cháy tới xà nhà, hừng hực khí thế.
"Mau, cứu người!" Bạch Lẫm lạnh lùng nhìn căn phòng bốc cháy, quát.
Thật đúng là phóng hỏa!
Sao nàng dám làm như thế?
Sao không thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Bạch Lẫm đưa tay sờ vết sẹo trên cổ, trong mắt hiện lên ý cười. Đúng vậy, nếu nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn đã không chấp nhất như vậy.
Càng không chiếm được thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/2207805/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.