Chương trước
Chương sau
"Ừ, việc này trước mắt cứ lựa lời nói với bọn họ đã." Diệp lão phu nhân gật đầu đồng ý.

Kỷ thị cũng tỏ vẻ tán đồng.

Diệp Thế Lâm lại nói: "Sang năm tuyển tú cũng là vì mấy hoàng tử chọn chính phi và trắc phi. Đại hoàng tử sớm đã thành thân nhưng trong phủ chỉ có một vị chính phi, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử thì cũng sắp tới tuổi thành hôn rồi."

Diệp lão phu nhân gật đầu.

Hai mắt Kỷ thị lập tức sáng rực, lại hận bản thân không sinh được nhiều nữ nhi như hoa như ngọc: "Lão gia, mẫu thân yên tâm, con sẽ tận tâm dạy dỗ ba tỷ muội Tứ nha đầu."

Ba người trò chuyện thêm một lúc, Diệp lão phu nhân mới gọi hạ nhân vào hầu hạ. Nha đầu nối đuôi vào dâng trà và điểm tâm.

Hôm nay Diệp Thế Lâm vốn muốn nói thêm chuyện thừa tự của Nhị phòng, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không nhắc tới.

Diệp lão phu nhân nhấp một ngụm trà, phân phó Lý ma ma: "Phái người đưa Lan di nương về rồi mời đại phu xem cho nàng ta một cái, trung thu vừa qua, trong phủ lại đang chờ kết quả thi cử của hai vị thiếu gia, đừng để xui xẻo ập tới."

"Vâng, lão nô đi an bài ngay." Lý ma ma nhận lệnh.

Diệp lão phu nhân lại nói với Kỷ thị và Diệp Thế Lâm: "Ta mệt rồi, hai đứa về đi."

Kỷ thị và Diệp Thế Lâm vội vàng đứng dậy cáo từ.

Thời điểm được đưa về, hơi thở của Lan di nương đã thoi thóp. Diệp Di Nguyệt sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội kêu nha đầu đi mời đại phu, trong viện nhất thời gà bay chó sủa.

"Tiểu thư, Lan di nương đã được đưa về, tuy hôn mê bất tỉnh nhưng mạng vẫn được bảo toàn." Thạch ma ma bẩm báo.

"Vậy sao? Cứ thế mà về? Đại bá mẫu không có phản ứng gì sao?" Dung Hoa không khỏi nghi hoặc, Ngọc di nương này cho dù có kỹ thuật chăn gối tốt tới mấy nhưng chỉ mới một đêm, Lan di nương đã được thả về.

Người trong phòng Diệp Thế Lâm không ít, nhưng người có khả năng sinh hạ và nuôi lớn nhi tử chỉ có mình Ngọc di nương, dưới mắt có một kẻ như vậy, Kỷ thị thoải mái sao? Đám thê thiếp thông phòng không ai sinh hạ con cái, đủ thấy Kỷ thị không phải người bao dung.

Ngọc di nương sinh dưỡng Diệp Cẩm Cần này khẳng định là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bà ta.

"Đại phu nhân kêu Ngọc di nương tới Tễ Huy Viện hầu hạ, nói là vì cầu phúc cho Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia." Thạch ma ma cẩn thận trả lời, "Đại lão gia, đại phu nhân và lão phu nhân nói chuyện nửa giờ trong phòng, không cho kẻ dưới bước vào hầu hạ, ngay cả Lý ma ma cũng không được vào trong. Bọn họ cụ thể nói gì, lão nô sẽ tiếp tục điều tra."

"Hửm?" Nói chuyện nửa canh giờ? Dung Hoa nhíu mày, sau đó lại dặn dò một câu, "Hỏi thăm không ra cũng không sao, ma ma nhớ cẩn thận." Ngay cả Lý ma ma cũng không được ở gần, xem ra sự tình không hề đơn giản.

Thạch ma ma cười nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, lão nô sẽ cẩn thận."

Dung Hoa cũng không nói thêm, Thạch ma ma dù sao cũng ở trong Diệp phủ nhiều năm, đương nhiên sẽ có nhân mạch của mình.

Thạch ma ma khom người lui xuống.

"Túy Đồng, ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?" Ngón tay Dung Hoa khẽ gõ lên án thư, "Thả Lan di nương ra, Kỷ thị lại phạt Ngọc di nương chép phật, chẳng lẽ thật sự vì nghĩ cho Nhị ca Tam ca mà nuốt cơn giận này sao?"

Không chờ Túy Đồng trả lời, Dung Hoa tiếp tục phân tích: "Hẳn là đại bá đã nói gì đó, mà chuyện này quan trọng tới mức dập tắt được cơn thịnh nộ của Kỷ thị, nhưng chuyện đó rốt cuộc là gì? Sự tình gì mà quan trọng đến thế?"

Túy Đồng trầm tư một lát, nói: "Có thể là chuyện triều đình, để nô tỳ ra ngoài hỏi thăm xem."

"Chuyện trên triều?" Dung Hoa lẩm bẩm, hai mắt híp lại, buột miệng bật ra hai chữ, "Tuyển tú?"

Túy Đồng ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Rất có khả năng."

"Bọn họ định đưa Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt vào cung? Hay là..." Hay là có cả phần nàng trong đó.

Ba người bọn họ nếu có một người thật sự tiến cung làm nương nương, với Diệp phủ mà nói tất nhiên là hỉ sự.

Đứng trước lợi ích, đính hôn không tính lại chuyện lớn gì, nếu đã nghĩ tới chuyện đoạt hôn sự của nàng để gả Diệp Di Châu tới Lâm gia, vậy bọn họ cũng có thể nghĩ tới chuyện đưa nàng vào cung.

Nghĩ tới đây, gương mặt Dung Hoa lộ vẻ trào phúng: "Nếu Kỷ thị thật sự yêu thương nữ nhi của mình, bà ta khẳng định sẽ không để Tứ tỷ vào cung."

Tiến cung làm nương nương? Bề ngoài là vườn hoa muôn màu muôn vẻ nhưng thực chất là chiến trường đầy khói súng.

"Tiểu thư dung mạo tuyệt sắc, tính cách lại thích hợp vào cung nhất, lão phu nhân, đại lão gia và đại phu nhân chắc chắn sẽ nghĩ như vậy." Túy Đồng thành thật nói.

"Ngươi đang khen ta, hay chê ta vậy?" Dung Hoa bật cười, sau đó lại thở dài một tiếng, "Hai bên bọn họ đều muốn nắm chắc, một người đưa vào cung, một người gả tới Lâm gia."

Khó trách Kỷ thị chỉ kêu Ngọc di nương đi niệm phật, nếu Diệp Di Châu biết mình có khả năng trở thành nương nương, chỉ sợ hiện tại nàng ta đang che miệng vụng cười cũng không biết chừng.

"Lời nô tỳ nói đều là thật, có điều..." Túy Đồng ngẩng đầu nhìn Diệp Dung Hoa, "Tuyển tú cũng là một lựa chọn không tồi."

Dung Hoa nhìn nàng, nhẹ giọng: "Ta thích sạch sẽ."

Vì một trái dưa chuột công cộng tranh tới tranh lui, nói không chừng cái giá sẽ là tính mạng, đáng sao? Một đồng một tiền cũng không đáng giá!

Túy Đồng ngẩn ra, qua một lúc mới hiểu ý của nàng, liền nói: "Ý của nô tỳ là, lần tuyển tú này đâu nhất định là chọn người hầu hạ Hoàng Thượng? Hiện tại chỉ có Đại hoàng tử là lập chính phi, mà những hoàng tử khác đều chưa thành gia, hơn nữa tuổi tác cũng đã tới lúc, có lẽ... Biết đâu sẽ có kinh hỉ? Tiểu thư trước nay không muốn gả cho Lâm thế tử, vậy tuyển tú hẳn là một cơ hội không tồi."

Dung Hoa liếc xéo nàng, bình tĩnh nói: "Lời ngươi nói cũng có lý." Nhưng cho dù nàng muốn từ hôn cũng không tới mức đi con đường tuyển tú đó.

Túy Đồng không ngừng cố gắng: "Biết đâu tiểu thư sẽ tìm được lang quân như ý..."

Dung Hoa nhìn chằm chằm Túy Đồng, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Túy Đồng vội sửa lại lời nói: "Nô tỳ lập tức đi thăm dò tin tức." Nói xong, nàng lập tức ra khỏi phòng.

Túy Đồng này tựa hồ quá mức nhiệt tình... Dung Hoa chống cằm suy nghĩ, nhưng được một lúc liền buông xuôi, không muốn tiếp tục tìm hiểu mớ rối rắm này nữa.

Giữa trưa Túy Đồng trở về, thấy Dung Hoa ăn cơm thì không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khẳng định.

Quả nhiên là tuyển tú! Khóe miệng khẽ cong lên, nàng không bộc lộ cảm xúc nào cả, chỉ tiếp tục ăn.

Cơm nước xong, Dung Hoa ngủ một giấc rồi thức dậy, rửa mặt chải đầu: "Vì chuyện của Nhị ca và Tam ca, đại bá mẫu chắc chắn vô cùng lo lắng, ta đi thăm bà ấy."

Tuy Diệp Thế Lâm vì chuyện tuyển tú mà thay đổi chủ ý thuận nước đẩy thuyền giúp Ngọc di nương, nhưng nàng có thể nhìn ra phân lượng của Ngọc di nương trong lòng ông ta không nhẹ.

Cầu phúc? Quỷ mới tin? Còn không phải Kỷ thị chưa nguôi giận nên mới tìm một biện pháp đường hoàng tra tấn Ngọc di nương sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.