Ngự thư phòng.
Lâm Thanh Đình bẩm báo xong những chuyện cần nói, tự động câm miệng đứng ở một bên chờ đợi Cảnh đế chỉ thị hoặc cho hắn đi xuống.
Đối với vị chủ tử đã đi theo rất lâu này, bản tính Cảnh đế hắn vẫn hiểu rõ.
Tình hình chung hắn sẽ không hỏi ý kiến ngươi, nếu như trong lòng hắn quyết định chủ ý, hắn sẽ trực tiếp hạ lệnh cho ngươi. Trong tình huống không có quyết định chủ ý, hắn sẽ cho ngươi đi xuống. Sau đó một lát nữa hoặc là mấy ngày nữa trực tiếp truyền ngươi lại đây, trực tiếp hạ lệnh cho ngươi.
Trong Ngự Thư Phòng thực im lặng, phảng phất như không người, thái giám tổng quản hầu hạ ở một bên cũng là vững vàng đứng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Đột nhiên ——
“Muội muội của ngươi vào kinh.” Khẩu khí thực vững vàng, không giống câu hỏi, cũng không giống câu tự thuật, không đầu không đuôi, làm cho người ta không hiểu làm sao.
Lâm Thanh Đình sửng sốt, trả lời ngắn gọn sáng tỏ: “Đúng vậy.”
Cảnh đế phất phất tay.
Lâm Thanh Đình lui về phía sau, tới cạnh cửa mới quay người ra cửa Ngự Thư Phòng.
Thẳng đến khi Lâm Thanh Đình ra hoàng cung, hắn vẫn không rõ ý tứ của Cảnh đế. Nhưng hắn biết Cảnh đế tính tình quỷ dị, người bình thường không hiểu được ý tưởng của hắn, mà chuyện của muội muội, lúc ở Cảnh Châu, Thánh Thượng đã biết, phỏng chừng chỉ là nói mà thôi.
Không ngờ hắn phái người thả ra lời đồn đãi ở kinh thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1993191/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.