Mấy ngày đón năm mới, Lâm Thanh Đình ở cùng một chỗ với Dương Thiết Trụ càng ngày càng tốt.
Chân chính lý giải người em rể này, Lâm Thanh Đình mới phát hiện Dương Thiết Trụ cũng là người ngực có càn khôn. Tuy rằng hai người đi đường không giống nhau, nhưng bình thường nói chuyện rất hòa hợp. Lâm Thanh Đình dần dần thưởng thức người em rể này, mà không phải giống dĩ vãng mặt ngoài không có gì, kỳ thật trong lòng vẫn còn có chút ghét bỏ.
Nặc Nặc cũng vô cùng thích vị cữu cữu này, bởi vì vị cữu cữu này bộ dạng dễ nhìn, quan trọng nhất chính là nguyện ý bồi nó chơi đùa. Tuy rằng cha mẹ cũng nguyện ý bồi nó chơi, nhưng chơi lâu liền không có cảm giác mới mẻ, thật vất vả trong nhà có thêm người bồi nó chơi, nó tất nhiên là cảm thấy cao hứng không thôi, suốt ngày quấn cữu cữu.
Không phải đây sao, sáng sớm thức dậy, nhóc con Nặc Nặc này để cha mặc quần áo cho xong là chạy đi tìm cữu cữu.
Lâm Thanh Đình có thói quen sáng sớm rèn luyện võ nghệ, cho nên lúc Nặc Nặc đi ra, hắn đã sớm dậy rồi, hơn nữa ở trong sân luyện một lát kiếm và quyền, đang chuẩn bị dừng lại để lau mồ hôi.
Thấy cháu cẳng chân chạy tới, hắn ôm Nặc Nặc giơ lên.
“Tiểu Nặc Nặc, làm sao sớm như vậy đã thức dậy?”
Đối với đứa cháu này, Lâm Thanh Đình đau nhập tâm khảm.
Chẳng những bộ dạng trắng trắng mềm mềm khả ái đến cực điểm, hơn nữa thông minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1993182/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.