Điền thẩm tử trong hoảng hốt bị đẩy ra ngoài cửa viện, thẳng đến khi cánh cổng màu đen trước mắt dần khép lại bà mới phản ứng kịp.
Bà biết hành vi của mình là hoang đường buồn cười, nhưng vì khuê nữ, bà không quan tâm tới cái gì. Bất kể như thế nào, hôm nay bà nhất định phải mang được Dương Thiết Trụ về gặp Thúy Lan, kỳ thật Điền thẩm tử biết tâm bệnh khuê nữ ở trên người Thiết Trụ. Chỉ là bà không nghĩ tới Dương Thiết Trụ sẽ ác như vậy, cự tuyệt bà không nói, còn cho người đuổi bà đi ra.
Lúc này thấy cổng lớn màu đen đóng chặt, bà phảng phất như nhìn thấy cái quan tài chậm rãi khép lại bên trong là mặt khuê nữ mình, trong lòng sao còn bình tĩnh được, thậm chí ẩn ẩn có một loại tuyệt vọng sắp điên cuồng.
Điền thẩm tử lúc đó vừa khóc vừa chạy tới nhà Dương Thiết Trụ, trong thôn có rất nhiều người thấy được, có mấy người xa xa muốn nhìn xem bà đi làm gì. Thấy bà vào cổng nhà Dương Thiết Trụ, mỗi người ánh mắt mập mờ, ai biết một thoáng chốc sau người bị từ bên trong đuổi ra ngoài, mọi người vội tiến lên.
“Điền thẩm tử, ngươi đây là làm cái gì?” Có người cách thật xa đã tiếp lời.
Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, nhắm mắt già, cắn răng, bổ nhào vào cổng, dùng sức nện cổng, vừa nện còn vừa khóc thương tâm muốn chết.
Người bên cạnh đang chờ xem chế giễu, mặc bà ở đó khóc lóc om sòm.
Điền thẩm tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1993150/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.