Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, ở trong chính phòng Dương gia.

Trong nhà chính ngồi một đám người, giữa trưa không làm cơm, mọi người đều ngồi ở chỗ đó nghĩ vì sao Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn cứ đi mà không có dấu hiệu gì, còn xây nhà mới.

Lúc ấy bọn họ không đi theo xem, chung quy chủ hộ nhà người ta đều một bộ dạng không quan tâm tới bọn họ. Nhưng mà vẫn nghe người đi xem náo nhiệt về nói, nói nhà của Dương Thiết Trụ tốt thế nào, lớn thế nào, là một ngôi nhà ngói toàn bộ được làm bằng gạch xanh…

Bọn họ không muốn nghe nhưng thôn dân đi qua nghị luận quá lớn, sau đó các loại nghị luận cứ chui vào trong tai như vậy đó.

Kỳ thật không cần người khác nói, người Dương gia cũng biết, chung quy khoảng thời gian trước người trong thôn bàn tán xôn xao cuối thôn có người xây phòng ở, trong bọn họ có người tò mò đi xem. Lúc ấy chỉ là tò mò, xem xong cảm thán, không có ý tưởng gì khác. Nhưng hiện tại biết đây là phòng ở của nhà bọn họ, sai, là phòng ở của Dương Thiết Trụ, trong lòng không biết tư vị gì.

Một phòng người ngồi nửa ngày, cho đến khi Dương lão gia tử thở ra một hơi thật dài mới đánh vỡ yên tĩnh.

“Được rồi, đi nấu cơm đi. Giữa trưa rồi mà không nấu cơm ăn hả? Lão nhị lão tam có thể tự mình xây phòng ở đó là chuyện tốt. Về phần người ta nói gì thì kệ thôi, chung quy đã ở riêng rồi, bọn nó không phải là trẻ con, không cần phải về nhà nói?”

Nói thì nói như vậy thôi, trong lòng Dương lão gia tử không phải tư vị gì. Mọi người ở chung một cái sân, hai đứa con cứng đầu không nói lấy một câu, còn nhà kia xây nên thế nào?

Nghĩ như vậy trong lòng Dương lão gia tử phiền loạn chua chua, nhưng ông biết giữa bọn họ có khúc mắc nên không đi lên hỏi.

Cho dù ngươi muốn hỏi, người ta phải nguyện ý trả lời mới được, Dương lão gia tử không phải không nhìn ra nhị phòng tam phòng coi thường người trong nhà, thậm chí chuyển nhà chỉ nhờ mỗi nhà Dương thị đến hỗ trợ, căn bản không khiến người trong nhà này chạm một tay.

Hai nhà này, Dương lão gia tử mà không nhìn ra thì uổng công ông sống tới ngần ấy tuổi. Ông biết, người ta bày ra bộ dáng này là không muốn giao tiếp với người trong nhà. Hàng năm phụng dưỡng không phải ít, nhưng cái khác thì không cần suy nghĩ.

Nghĩ tới những điều này, Dương lão gia tử cảm thấy đau lòng như đao cứa, ông cảm thấy cha con sau một đêm thành thù, trong nhà xin lỗi mấy đứa nhỏ kia, năm trước ông quá khích nói quá lời, đêm trừ tịch nói không cho chúng nó về đoàn viên. Nhưng đó không phải thật lòng ông muốn thế, vậy mà bọn chúng lại nhớ kĩ.

“Giỏi lắm, đây là lão nhị lão tam giấu chúng ta kiếm tiền!” Sắc mặt Hà thị âm trầm lợi hại: “Bảo chúng nó đưa cái phụng dưỡng trước lại còn bố trí với bên ngoài lão nương nhẫn tâm, thế này mới mấy tháng đã xây được cả nhà mới. Ta nói chúng nó mấy tháng không biết đi đâu, thì ra là đi kiếm tiền.”

Dương lão gia tử trong lòng đang loạn, nghe Hà thị nói như vậy thì không kiên nhẫn nói lại bà ta mấy câu.

“Được rồi được rồi, người ta ở riêng rồi, cho dù có phát tài thì cũng chẳng liên quan gì tới bà!”

“Sao lại không liên quan tới lão nương? Chúng nó là chui từ bụng lão nương ra đấy!” Hà thị kêu gào.

Dương lão gia tử liếc mắt không kiên nhẫn nói: “Vậy bà đi tìm lão nhị lão tam nháo đi! Chỉ cần bà đi ra ngoài không chê mất mặt, không sợ tộc trưởng hưu về nhà mẹ đẻ.”

Hà thị biết lão là chắn bà, nếu dám đi bà đã đi lâu rồi còn ngồi chỗ này mà khua môi múa mép đấu khẩu với nhau sao?! Dương tộc trưởng nói những lời kia chẳng khác nào đang niệm Kim Cô, lúc nào cũng trong óc bà, cứ như đặt một cây đao trên đầu rơi xuống bất cứ lúc nào.

Hà thị trong lòng vừa nghẹn khuất vừa hối hận, tư vị đó không cần phải nói rồi. Nếu biết thế này thì lúc trước đã không rối loạn mà đuổi lão nhị ra ngoài rồi …

‘Nếu biết thế này thì lúc trước’ cứ xoay quanh mãi trong đầu Hà thị, đáng tiếc thế gian không có thuốc hối hận, cũng không có cái gọi là ‘biết thế’. Cho nên bà chỉ còn cách ở trong phòng hận. Không ngờ là bà mới hồi phục tý sức lực thì lão nhị lão tam lại cho bà một kích trầm trọng, ngay cả phòng cũng đã xây xong rồi chỉ việc chuyển nhà thôi, quả thực làm bà ngã không đi nổi.

Dương lão gia tử biết bà già trong lòng không thoải mái, nhỏ giọng an ủi bà ta: “Bà không nên suy nghĩ nhiều, bên kia đã ở riêng, nói toạc ra thì không có đạo lý đã ở riêng còn lấy tiền cho nhà chung. Phụng dưỡng không thiếu một phần nào, về phần cái khác bà không cần suy nghĩ nhiều.”

Ông an ủi bà như vậy cũng không chỉ trong lòng ông nghĩ như vậy, chính yếu nhất là Dương lão gia tử đích thực sợ hãi mất mặt, ông sợ bà ta đi nháo sẽ khó coi. Lần trước nháo trận kia, đến bây giờ đi ra ngoài người ta vẫn nghị luận, ở trong thôn sống mấy chục năm lần đầu tiên mất mặt như thế.

Hà thị khoanh tay ngồi một chỗ quắt miệng hầm hừ.

Dương lão gia tử thấy lão bà không làm ầm ĩ nữa lại quay đầu nói với nhóm con trai con dâu: “Còn ngồi ở chỗ này làm gì, đi nấu cơm đi!”

Dương lão gia tử giục hai lần đi nấu cơm mà không có người nhúc nhích.

Hôm nay bị một kích sét đánh ngang trời, còn người nào có tâm tư ăn cơm, mỗi người trong phòng đều tâm tình phức tạp. Hai người đại phòng không cần nói, đỏ mắt hâm mộ ghen tị, thậm chí cón có chút lo lắng có thể dính tới lão nhị được cái gì hay không…

Còn Dương Học Chương, thậm chí hắn nghĩ nếu như nhị ca Dương Thiết Trụ không ra ở riêng, có phải là hắn vẫn được tiếp tục đi thư viện đọc sách hay không…

Dương lão gia tử thấy người nào trong phòng cũng thất hồn lạc phách. Nói như thế nào đây, có lẽ ông có chút bất công, có chút nhẫn tâm, nhưng ít nhất ông cảm thấy mình vẫn có cốt khí.

Nếu lão nhị lão tam không muốn bọn họ dính dáng vậy bọn họ sẽ không đi dính! Hắn không tin cách hai đứa con trai này, trong nhà sẽ không sống nổi nữa!

Dương lão gia tử đứng lên đá Dương Thiết Xuyên, gọi Dương Học Chương.

“Nếu không muốn ăn cơm vậy thì xuống ruộng làm việc đi. Trong ruộng còn nhiều cỏ, cử động được thì đi hết cho ta. Không đến tối thì không cần ăn cơm. Còn có ——” Ông dừng một chút: “Các ngươi không được tới cửa tìm lão nhị lão tam, làm người phải có chút cốt khí, ai dám đi thì không phải con ta!”

Nói cho cùng, Dương lão gia tử cảm thấy rất mất mặt, nhất là trước mặt các con trai.

Dương lão gia tử sắc mặt khó coi dọa người làm mọi người không ai dám lên tiếng.

Vương thị đẩy Dương Thiết Xuyên, Dương Thiết Xuyên lại đẩy Vương thị, mấy người trong phòng mặt đen xì đi theo Dương lão gia tử vác cuốc ra đồng.

Cho nên thôn Lạc Hạp xuất hiện một cảnh thế này, giữa trưa cả nhà già trẻ Dương gia ngay cả cơm cũng không ăn vác cuốc ra đồng. Người tò mò nhìn thấy bọn họ như vậy, cho rằng bọn họ đi tân phòng lão nhị Dương gia, nào ngờ lại thấy bọn họ đi ra đồng.

Người biết nội tình cười đến quỷ dị, dưới đất phi một ngụm, thì thầm nói với mình ‘chuyển cục đá đập chân mình’, ai bảo các người giữa trời đông lạnh giá thì đuổi người ta ra ngoài, lúc này thì hay rồi.

Lúc xem chuyển nhà họ thấy thái độ hai huynh đệ Dương Thiết Trụ đối với người Dương gia, họ thấy hết. Nhưng không cảm thấy bọn họ làm như vậy là không đúng, người nào cũng ôm thái độ đi xem kịch vui.

Ai bảo các ngươi ghét bỏ người ta tàn phế kiếm không được tiền, đuổi người ta ra ngoài, chuyện xấu nhất cũng đã làm rồi. Bây giờ người ta kiếm được tiền còn xây căn nhà lớn, còn cho các ngươi thơm lây sao?!

********

Mặc kệ thôn dân thôn Lạc Hạp có phản ứng gì, mấy ngày sau hai nhà Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn thông báo hai nhà làm lễ thăng quan muốn mời cả thôn tới uống rượu.

Thôn Lạc Hạp có tập tục như vậy, chính là nhà ai xây nhà mới đều sẽ mời người trong thôn tới uống rượu mừng.

Đương nhiên thôn dân tới ăn mừng đưa tùy lễ, thôn dân nơi này tới chúc mừng thường đưa lễ là mấy quả trứng gà, một rổ rau dưa gì đó. Nhà mời rượu cũng không câu lệ mấy thứ đó, chỉ là mời mọi người tới góp vui mà thôi.

Bày tiệc rượu lần này, Dương Thiết Trụ đi mua hẳn một con lợn về làm đồ ăn. Vợ hắn bụng to không tiện làm việc, lúc đó thôn xóm chắc là tới nhiều, trong nhà mình chỉ có vài người, lúc đó rất bận rộn, vì thế hắn mời hẳn một ban chuyên đi nấu ăn bày tiệc cho người ta về làm cho nhà mình.

Ban làm tiệc rượu này là thỉnh thoảng ra ngoài nấu ăn giúp người ta kiếm chút tiền công, bản thân là nông dân, ngày mùa thì ở nhà làm việc, lúc nông nhàn mới đi làm việc nấu cơm cho người ta.

Dương Thiết Trụ mời ban tiệc rượu về thì nói một loạt các công việc cho họ, đồ ăn và thịt đều đủ, thương lượng hai lượng bạc tiền công, bảo bọn họ tới hôm đó điều thêm vài người tới hỗ trợ bưng thức ăn, vân vân.

Ban kia nghe xong, không phải là thêm vài người thôi sao? Có, người nhàn rỗi trong nhà họ còn nhiều, mỗi nhà điều thêm mấy người góp vào là được thôi.

Ban tiệc rượu tới nhà Dương Thiết Trụ trước một ngày để xử lý thịt và đồ ăn, thái băm, tẩy rửa, muối, ngâm… Chuẩn bị hết các đồ ăn, ngày hôm sau xào nấu cũng tiện hơn một chút.

Có ban tiệc rượu lại đây hỗ trợ, Diêu thị, Dương thị và Chu thị thanh nhàn rất nhiều, chỉ cần ở bên cạnh mở miệng làm công việc giám sát thôi.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, một ít hậu sinh trong thôn tới đây hỗ trợ, là mấy người chơi thân với Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn.

Mọi người đi tới các nhà khác mượn giúp bàn ghế, bát đĩa loại. Bát đũa thì mang vào phòng bếp rửa, bàn ghế thì xếp trong sân lau, trong sân không đủ bày thì đặt ra đám đất trống. Sân nhà Dương Thiết Căn cũng đặt đầy bàn, ngoài cửa ngoài sân xếp đầy bàn, nối liền với bên này, thoạt nhìn rất đồ sộ.

Rất nhanh đến buổi trưa người trong thôn lục tục tới.

Mọi người tươi cười vui vẻ nói chuyện.

Người nào đến cũng khen hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bản lĩnh xây được nhà mới, dù sao thì không có ai nói khó nghe.

Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành phụ trách chào hỏi, Lâm Thanh Uyển bụng lớn lại bên ngoài nhiều người lộn xộn nên ở trong phòng, khi nào cần ra mặt mới đi ra thôi.

Diêu thị, Dương thị và Chu thị vội vàng giám sát mang thức ăn lên, an bài người ngồi.

Đợi mọi người đến đông, Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn đi đốt pháo sau đó bảo người bưng thức ăn lên.

Lần này Dương Thiết Trụ chuẩn bị đồ ăn thực phong phú, thịt gà, thịt vịt, cá có hết, mỗi heo thôi là hẳn một con rồi. Tay nghề ban tiệc rượu tựa hồ không tệ, đồ ăn bưng lên nhìn rất phong phú làm người ta cũng muốn ăn.

Mọi người vừa cảm thán hai huynh đệ Dương Thiết Trụ hào phóng vừa vội vàng hạ đũa. Nông dân được ăn bữa thịt không dễ dàng, thật vất vả mới có dịp thấy nhiều đồ ăn như vậy, đương nhiên là phải ăn no nê một bữa rồi.

Hai huynh đệ Dương Thiết Trụ tiếp đón mọi người xong thì lại đi ngồi vào bàn thượng tịch.

Bàn thượng tịch ngồi là những vị đức cao vọng trọng trong thôn và mấy người thân thích.

Thân cận có nhà Dương thị và nhà Dương nhị lão gia tử, nhà Dương lão gia tử không đứng hàng ngũ đó.

Việc không mời mấy người Dương gia kia, Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển đã bàn bạc với mọi người rồi. Cuối cùng cho ra kết luận là không mời, bọn họ nếu tới thì tiếp đón như hàng xóm, còn không đến thì thôi.

Vốn trong thôn này mời tiệc rượu là không phải đi mời riêng ai cả, mọi người chỉ việc thả tiếng gió người ta sẽ đến. Đương nhiên, một ít đức cao vọng trọng trưởng bối thì chủ hộ phải đi mời, ví như Dương tộc trưởng hoặc Lý chính, còn trưởng bối nhà mình thấy tiểu bối bận việc sẽ tới hỗ trợ chào hỏi, đâu cần ai phải mời?

Nếu nhóm người Dương gia kia không đến thì mặc họ đi. Dù sao trong lòng mỗi người đều biết.

Mọi người uống rượu ở đây cũng có người nhìn ra, hơn nửa thôn tới mà bọn họ không tới. Chuyện nhà Dương lão gia tử không ai tới, người tới uống rượu cũng chẳng ai nhắc tới, chung quy trong lòng mọi người đều biết, không ai lại không ánh mắt vào tiệc mừng lại đi đâm phổi người ta.

Một trận khách chủ đều vui vẻ, đến khi mọi người lục tục ra về đã là xế chiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.