Trong phòng cực kì im lặng, mọi người đều không mở miệng nói chuyện.
Vào lúc này mà nói chuyện sẽ thành cái mặt mo, tuyệt đối không có lợi gì, cho nên mọi người trong phòng không ai mở miệng.
Thanh âm Dương lão gia tử gõ điếu thuốc lào cộp cộp vang lên rõ ràng hơn trong phòng, phảng phất như không khí đọng lại. Dần dần ngay cả người nào hít thở mạnh là có thể nghe thấy.
Tiếng Hà thị hít thở càng lúc càng nặng, càng nlúc càng nặng, dần dần thành hồng hộc.
“Các ngươi nói câu gì đi chứ hả?!” Thanh âm bén nhọn của bà như tiếng sấm vang lên giữa căn phòng im lặng.
Nhóm con trai con dâu ngồi phía dưới ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Dương lão gia tử gõ gõ vào kháng, trầm mặc nửa ngày rốt cuộc mở miệng: “Lão Đại, con nói đi.”
Dương Thiết Xuyên mắt thấy tránh không được thì ngồi ngay ngắn, cợt nhả mở miệng: “Cha, người bảo con nói cái gì?”
“Nói xem, con thấy chuyện này thế nào, có thể làm không?”
Dương lão gia tử hiện tại cũng không đưa ra được chủ ý gì, chung quy là số tiền bạc đó quá lớn, nhà bọn họ không phải nhà có tiền, chỉ là nông dân kiếm ăn trong đất thôi. Quanh năm suốt tháng có thể kiếm được mấy lượng bạc tới tay chứ, 50 lượng bạc — đây chính là cả nhà phải nhịn ăn trong mấy năm mới tích ra được.
Không đợi Dương Thiết Xuyên mở miệng, Hà thị liền đoạt lời trước, khẩu khí làn điệu của bà là chuyên độc hành và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1993001/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.