Sáng sớm ngày hôm sau Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển đi trấn trên.
Bởi vì Lạc Vân trấn cách thôn Lạc Hạp khoảng một canh giờ đi đường nên bọn họ phải đi từ sớm.
Ăn xong điểm tâm thì hai người đi ra ngoài.
Lúc này trời mới mập mờ sáng, con đường làng không có một bóng người.
Lâm Thanh Uyển hôm nay mặc một bộ quần áo cũ của Dương thị màu xanh đậm, nàng mặc vào nhìn qua rất giống một phụ nhân nông thôn.
Lâm Thanh Uyển hiểu được ý tứ Dương thị, nữ tử chưa lập gia đình mà mặc quá sáng sủa đi ra ngoài sẽ không tốt. Cho nên nàng không búi tóc mà chỉ vấn cuộn lên, quấn thêm một tấm khăn trên đầu như những thôn phụ nông thôn khác.
Hai người đi ra khỏi thôn Lạc Hạp, được một lúc thì Dương thị bảo dừng lại ở một gốc liễu ven đường.
“Lát nữa có xe bò tới, chúng ta chờ ở đây đã.” Dương thị nói giải thích với nàng.
Sáng sớm sương chưa tan vẫn còn lượn lờ vương trên chóp mũi.
Lâm Thanh Uyển hít sâu một hơi, cảm thấy đây giống như một lá phổi sống, không khí nơi này thật tốt, tươi mát tự nhiên không ô nhiễm.
Đứng được một khắc đồng hồ thì nghe thấy một hồi tiếng chuông xa xa vọng lại.
Một lát sau thì thấy một lão hán đánh xe bò xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Dương gia muội tử, lại đi trấn trên à.” Lão hán chào hỏi Dương thị, tuy không phải cùng thôn nhưng mỗi lần Dương thị đi lên trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1992972/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.