Cứ như vậy xe ngựa lại đi thêm mười ngày đi đường.
Mấy ngày nay bọn họ đều bị giam trong xe ngựa, được thông khí vào một lần duy nhất trong ngày đó là dừng xe đi vệ sinh, Tiền bà tử cho bọn họ ăn uống rất ít, hơn nữa xe ngựa chạy đường giống như bị điên, mọi người trong xe ngựa đều cùng một dạng tinh bì lực tận (kiệt sức).
Mấy cô nương lúc đầu còn anh anh khóc cũng ngừng lại, phỏng chừng là không còn khí lực.
Lâm Thanh Uyển cũng bị tinh bì lực tận, vừa đói vừa khát, nhưng mỗi ngày nàng vẫn sẽ cố gắng len lỏi trong đám không gian nhỏ hẹp này hoạt động co duỗi chân tay.
Mấy ngày này nàng biết được rất nhiều chuyện từ những cô nương này, biết nhóm người này bị Tiền bà tử chuẩn bị chuyển tới phương Bắc bán đi, biết trong số bọn họ đều là nha hoàn trong các gia đình nhà giàu, có người phạm sai lầm bị chủ nhà bán đi, có người chủ nhà phạm tội bị xét nhà rồi bán đi, còn có mấy người là nha đầu hoặc di nương tiểu thiếp gì đó đắc tội chủ mẫu bò lên giường chủ nhân… Đếm đếm kể kể toàn là những người không thể ở kinh thành được nữa, cho nên được Tiền bà tử tụ hợp lại thành một đám người đưa đi đến phương Bắc để bán.
Mỗi lần đi ra ngoài thông khí, Lâm Thanh Uyển cũng sẽ quan sát một chút địa hình chung quanh, tuy nói căn bản nàng cũng không quan sát được gì, nhưng nàng vẫn làm, cũng sẽ cố ý hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/1992957/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.