Editor: Quỳnh Nguyễn
Du Phi Phàm lại vẫn lại là đuổi theo, không để ý tới ánh mắt Bắc Minh Đại Đại phía sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, vẫn cười yếu ớt như cũ nói: "Tôi đưa cô trở về đi, anh nói qua muốn tôi đưa, tôi làm không được, quay đầu anh lại muốn trách cứ tôi."
" Kia là chuyện tình là các ngươi." Danh Khả lại đẩy cô ấy ra, không phải tâm cô ngoan độc, cô chỉ là thật sự không nghĩ muốn lại cùng bọn họ nhấc lên quan hệ như thế nào.
Mỗi lần đều đã như vậy, mặc kệ anh tức giận vì ai, mỗi lần gặp hoạ đều là cô.
Lại tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu cư nhiên thấy bóng dáng thon dài vào trong viện kia, cước bộ cô ngừng một trận, nhìn thấy anh, cả người nháy mắt chợt ngẩn ra.
Du Phi Phàm ngẩng đầu, tầm mắt giống như rơi vào đạo bóng dáng trắng thuần kia, hơi hơi ngẩn người, cô mới nói: "Đêm qua anh cả đêm đều đã ở trong này không có rời khỏi, đang đợi cô."
Danh Khả cũng không biết chính mình hiện tại rốt cuộc là cái tâm tình gì, trong lòng hàng trăm tư vị quanh quẩn, có cảm động, nhưng càng thêm sợ hãi. Dùng lực nắm lòng bàn tay chính mình, cô bỗng nhiên quay đầu không muốn lại đi về phía trước, chỉ là muốn tìm góc giấu mình, không cần gặp anh.
Thời điểm các cô bước ra đại sảnh, xuất hiện tại sân, Mộ Tử Khâm đã phát hiện tồn tại của cô, lúc này thấy cô bỗng nhiên xoay người muốn phải rời khỏi, anh vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-chi-ai-truyen-chu/3886795/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.