Editor: Quỳnh Nguyễn
Mãi đến áo Danh Khả cài xong ánh mắt Bắc Minh Dạ mới dần dần trở lại trên mặt của cô, chỉ là liếc nhìn cô một cái khiến cho cả khuôn mặt cô nhất thời lại trắng bệch.
Nha đầu kia có cần phải sợ anh như vậy sao? Anh thậm chí từ trước giờ không cảm thấy chính mình giống như khiến người sợ hãi.
"Đại Dạ ca ca..." Nam Cung Tuyết Nhi lại vẫn muốn nói cái gì.
Nam Cung Liệt lại một bước chạy qua đi, dắt tay nhỏ của cô, thanh âm nhu hòa: "Tuyết Nhi, ông nội tìm em, chúng ta đi nhìn xem."
Dứt lời, không đợi cô có bất luận cái phản ứng gì đã khom người bế cô lên, đi ra ngoài cửa.
Nam Cung Tuyết Nhi có phần hậu tri hậu giác nhớ tới phòng này là của cô, chờ bọn họ vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Đại Dạ ca ca cùng chị Khả Khả, hơn nữa hiện tại không khí hai người bọn họ xem ra không làm sao thích hợp... Cô từ trong khuỷu tay Nam Cung Liệt chui ra, nhìn Bắc Minh Dạ vẫn khom người đứng ở trước mặt Danh Khả như cũ, cắn cắn môi, mới nhẹ giọng nói: "... Đại Dạ ca ca, anh không cần khi dễ chị Khả Khả, chị là bằng hữu của em."
Bắc Minh Dạ không nói lời nào, Nam Cung Tuyết Nhi đã bị Nam Cung Liệt ôm ra ngoài, Nam Cung Liệt lại còn tiện tay đem cửa phòng đóng.
Theo thanh âm đóng cửa truyền đến, không chỉ có Danh Khả hoảng sợ liền ngay cả Nam Cung Tuyết Nhi cũng có vài phần sợ hãi, cô níu vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-chi-ai-truyen-chu/3886787/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.