Editor: Quỳnh Nguyễn
Không biết chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, chờ Mộ Tử Khâm rốt cục nguyện ý ngừng lại, Danh Khả đã tứ chi như nhũn ra, ngay cả hô hấp đều đã trở nên khó khăn.
"Thể chất thực tệ." Mộ Tử Khâm quay đầu nhìn cô, cười trêu nói.
Danh Khả cau chặt mi tâm, còn đang dùng lực hô hấp, căn bản không có không đi phản bác.
Bất quá, thể chất cô tựa hồ thật sự không làm sao tốt, trên điểm này quả thật không thể phản bác cái gì.
"Đi một chút đi, đừng lập tức dừng lại." Anh lại dắt tay cô, lúc này bàn tay nhỏ đã không lạnh giá giống vừa rồi, mâu quang anh nhu nhu, mắt nhìn tay nhỏ cô bị chính mình nắm, tiếp tục đi về phía trước: "Đi một hồi liền tốt."
Danh Khả không nói lời nào, đi theo anh từ từ đi về phía trước, đi tới một đoạn đường, hô hấp cuối cùng bình phục lại, cuối cùng phát hiện anh còn nắm chính mình.
Cô hơi run sợ giật mình, vội vàng rút tay mình trong tay anh ra, muốn tự giác lui ra phía sau một bước kéo ra khoảng cách giữa hai người, vào lúc này Mộ Tử Khâm ngừng lại, quay đầu nhìn cô. Ngọn đèn sân sau không hề quá mạnh mẽ, chỉ ngẫu nhiên có một hai đèn đường ở trên đường, còn có đó là ánh trăng trên trời.
Một chút ánh trăng rơi vào trên mặt anh, làm mặt anh có vẻ tinh xảo hơn, còn có ánh mắt của anh lúc này, một đôi mắt sáng như là sẽ tỏa sáng, óng ánh trong suốt, vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-chi-ai-truyen-chu/3886782/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.